MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 564

Phát không thể tránh được những cái cụng ly của các cảnh sát trẻ, Khánh
Xuân lẳng lặng đạp xe về nhà.

Công việc đầu tiên khi về đến nhà là cô sang phòng của bố. Cũng như mọi
ngày, ông đang xem ti vi. Cô hỏi: Bố đã cho Tiểu Hắc ăn chưa? Bố nói đã
cho ăn rồi nhưng đã khá lâu, có lẽ nên cho nó ăn thêm một tí. Khánh Xuân
cầm chiếc bình sữa lên và chăm chú cho con mèo nhỏ ăn. Chẳng khác gì
một đứa trẻ, nó vồ vập ngậm lấy đầu bình sữa, mút lấy mút để, vừa mút vừa
kêu meo meo trông thật đáng yêu. Lúc này Khánh Xuân mới chú ý đến
chiếc bình sữa, cô nói:

- Có loại bình sữa nhỏ như thế này sao? Bố vừa mới mua à?

- Tiêu Đồng đem đến đấy.

Nhắc tới Tiêu Đồng, Khánh Xuân thoáng lặng người, lâu lắm cô mói nói:

- Cậu ta đem đến từ bao giờ?

- Buổi chiều tới đây để ăn cơm đón Noel. - Hình như bố không muốn nhắc
đến chuyện này nên trả lời có vẻ nhát gừng.

Cả hai đều im lặng. Trước nay không khí trong nhà chưa bao giờ nặng nề
như thế này. Đôi mắt bố vẫn nhìn vào màn hình ti vi nhưng Khánh Xuân
biết là ông không để ý gì đến tiết mục trên ấy. Ông châm một điếu thuốc
nhưng không hề hút, kẹp giữa các ngón tay. Khi nó cháy hết một nửa thì
ông lại dụi tắt. Cho còn mèo ăn xong, Khánh Xuân bỏ nó vào trong hộp
giấy rồi đưa một đầu ngón tay cho nó đùa. Cô nghĩ, Tiểu Hắc không hề biết
lo biết nghĩ gì, no rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, ăn xong thì chơi đùa. Con
người mà có cuộc sống đơn giản như vậy, ngoài chuyện ăn uống, yêu
đương ra thì không còn lo nghĩ gì cả, có lẽ sẽ hạnh phúc biết chừng nào.

Có lẽ bố không chịu nổi không khí nặng nề ấy nên lên tiếng:

- Khánh Xuân, mấy ngày nay con có gặp Tiêu Đồng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.