MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 580

của cậu ta. Lúc ấy Kiến Quân đã yêu cầu nhân viên khách sạn mở cửa
phòng Tiêu Đồng và nhanh chóng lấy được hộp thuốc. Nhân viên phục vụ
phòng không hề nghi ngờ gì vì biết chúng ta vốn là người một nhà.

Âu Dương Lan Lan lên tiếng khen ngợi Kiến Quân. Anh ta chỉ nhếch
miệng cười, không nói gì. Lão Hoàng thấy Âu Dương Lan Lan đã mặc áo
ngủ nên không tiện ở lâu, kéo Kiến Quân ra khỏi phòng.

Âu Dương Lan Lan giấu kín hộp thuốc, trong lòng cảm thấy đắc ý vô cùng
và tâm trạng trở nên thoải mái hơn, tiếp tục dán mắt vào màn hình ti vi
nhưng tâm trí nghĩ đến chuyện đâu đâu. Hầu hết các khách sạn ở vùng
Đông Bắc này đều có máy sưởi ấm nên cho dù chỉ mặc một chiếc váy ngủ
mỏng tang nhưng Âu Dương Lan Lan vẫn không hề cảm thấy rét. Khi ti vi
bắt đầu chương trình “Thời sự cuối ngày” thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô
nghĩ đó là lão Hoàng và Kiến Quân, bởi tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng. Cô lên
tiếng:

- Ai đấy?

- Là anh.

Cô nhảy xuống khỏi giường, kéo mạnh cửa. Tiêu Đồng bước vào phòng,
trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi, từ bắp đùi trở xuống để trần. Âu
Dương Lan Lan biết là anh đến vì chuyện gì, chỉ cần nhìn mặt anh là cô
nhận ra miệng anh muốn nói điều gì.

- Anh không tìm thấy hộp thuốc nữa, chính là hộp thuốc em đưa, mất rồi.
Em có mang loại thuốc ấy đi theo không?

Giọng Tiêu Đồng đã có phần hoảng loạn. Âu Dương Lan Lan làm như
không quan tâm đến vẻ mặt Tiêu Đồng, ngồi xuống giường, nói:

- Tưởng gì, hộp thuốc ấy em đã bảo Kiến Quân lấy đi rồi.

Tiêu Đồng trợn tròn mắt, gương mặt co co giật giật, lắp bắp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.