MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 595

Họ nhận hai chiếc chìa khóa phòng rồi yêu cầu nhân viên phục vụ đưa hành
lý vào thang máy. Bên cạnh chiếc thang máy vô cùng hiện đại, mọi người
vẫn có thể nhìn thấy chiếc ròng rọc kéo cầu thang lên xuống sử dụng bằng
sức người được một công ty của Mỹ lắp đặt ở đây vào năm 1924; một chiếc
trường kỷ được điêu khắc với những hoa văn thời kỳ Văn nghệ Phục hưng
ở Ý nằm ở một vị trí rất đẹp ít ra cũng đã hơn trăm năm... Cậu nhân viên
xách hành lý còn giới thiệu với mọi người về rất nhiều những di vật còn
được lưu giữ ở đây, chẳng hạn bóng đèn điện thời người Trung Quốc còn
tết đuôi sam hoặc như chiếc máy điện thoại mà tuổi của nó còn lớn hơn cả
ông nội của ông nội gã, toàn là những cổ vật quý hiếm. Sau khi về đến
phòng, Trường Phát biếu cho nhân viên xách hàng lý kiêm người giới thiệu
một ít tiền rồi ai nấy về phòng mình, đóng cửa chờ điện thoại.

Sau khi vào phòng được nửa phút thì những hiếu kỳ và tò mò của Khánh
Xuân và Xuân Cường về những gì của khách sạn lập tức biến mất. Căn
phòng mà vị tổng thống thứ 31 của Mỹ đã từng ở cũng chẳng có gì đặc biệt.
Có thể là vì lúc ấy ông ta mới hai mươi tư tuổi, vẫn còn là một kẻ vô danh
tiểu tốt. Khánh Xuân nghĩ, chi bằng cứ vào phòng mà Viên Thế Khải đã
từng ở, xem thử nó như thế nào. Cô nói với Xuân Cường:

- Không biết là lão Viên hôm nay có ở trong khách sạn này không? Nếu
chúng ta có thể gặp mặt lão Viên - đại diện cho trùm ma túy ngày nay tại
phòng của lão Viên - kẻ cướp đoạt chính quyền ngày xưa thì có thể đem
viết thành một bộ tiểu thuyết rồi đấy.

Xuân Cường không hưởng ứng câu nói của Khánh Xuân, ngồi trên sa lon
nghiêng đầu nhìn cô, nói:

- Thế nào, đã tìm thấy cảm giác đầu tiên khi làm vợ người ta chưa?

Khánh Xuân thoáng lặng người, sau đó thì cười lạnh,nói:

- Em đã tìm thấy từ lâu rồi khi Hồ Tân Dân còn sống kia!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.