MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 596

Ánh mắt Xuân Cường lóe lên, hỏi tiếp:

- Còn tìm thấy cảm giác ấy với ai nữa?

Khánh Xuân nhìn thẳng vào mặt Xuân Cường, gương mặt chùng xuống,
nói:

- Xuân Cường. Lâu nay em vẫn rất tôn trọng anh!

Ánh sáng trong phòng như cố ý mà cũng như vô tình rất mờ, chỉ có hai
ngọn đèn ngủ trên đầu giường là le lói sáng. Gương mặt Xuân Cường chìm
trong bóng tối nên Khánh Xuân không thể nhìn thấy những biểu hiện trên
đó. Trong ngôi khách sạn cổ này, phòng ở rất rộng và trần nhà rất cao khiến
người ta có cảm giác nhỏ bé trước nó. Trong không gian ấy, Xuân Cường
và Khánh Xuân đều có cảm giác là khoảng cách giữa hai người càng ngày
càng trở nên xa xôi. Nhưng âm thanh thoát từ miệng của hai người cũng chỉ
là âm thanh vang vọng vào hư vô.

- Anh cũng rất tôn trọng em. - Xuân Cường nói - Ban đầu, khi em chọn Hồ
Tân Dân, những bạn bè quen biết đều không tin và ngay cả anh cũng không
thể hiểu nổi em, nhưng anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn ấy. Hai ngày trước
đây, một người bạn của mẹ anh biết coi tướng số đến nhà, bà ta coi tướng
cho anh và nói, anh có đầy đủ phúc lộc, nhiều tiền của và sống lâu nhưng
lại thiếu một điều cơ bản nhất, đó là chuyện tình duyên. Mẹ anh rất buồn.
Anh bảo mẹ đừng có buồn, bà ấy nói rất đúng. Khánh Xuân à, anh biết em
chỉ thích những cái gì mới mẻ và những gì em làm đều có thể khiến người
khác ngạc nhiên. Có lúc anh cũng cảm thấy..., cảm thấy mình khó lòng phù
hợp với em. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất kỹ, nghĩ đến chuyện chúng
ta quen biết nhau bảy tám năm nay, nghĩ đến chuyện cho dù em có chọn lựa
như thế nào, anh vẫn tôn trọng em.

Khánh Xuân đứng tựa vai lên khung cửa sổ. Qua làn vải rèm mỏng, cô có
thể trông thấy ánh trăng phủ trên dòng Hải Hà đã đóng băng. Những lời
tâm sự của Xuân Cường khiến cô thanh thản và trong cô, anh đã trở thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.