MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 597

một người thân, một người anh có thể cho cô trút những nỗi ấm ức, bực dọc
và buồn khổ trong lòng. Đúng rồi, dù sao thì trong bảy tám năm qua, Xuân
Cường và cô vẫn đã từng thân thiết với nhau như vậy. Trong lòng cô có biết
bao nhiêu điều muốn bộc bạch. Hình như những gì cô đã ém chặt trong
lòng bấy lâu nay đã đến lúc cần phải được thổ lộ ra ngoài. Cô cần có một
người nghe, một người hiểu và có thể là cho cô một lời an ủi, một lời
khuyên. Nhưng cô vẫn cố nén lại, chỉ buông một câu não ruột:

- Tiêu Đồng lại hút ma túy rồi!

- Cái gì?

Tuy Xuân Cường vẫn ngồi im trong bóng tối nhưng Khánh Xuân nhận ra
trong câu hỏi của anh một sự kinh ngạc đến tột độ. Hình như anh định nói
gì đó nhưng kịp dừng lại, im lặng rất lâu, cuối cùng mới nói một cách bình
tĩnh:

- Cai thuốc rồi hút lại chiếm tỷ lệ 99%, cậu ta cũng không nằm ngoài cái
quy luật khắc nghiệt đó.

Nhưng Khánh Xuân thì không thản nhiên và bình tĩnh được như Xuân
Cường. Lúc nào cô cũng bị ám ảnh bởi chuyện này vì cô không thể tìm ra
được lời giải đáp cuối cùng. Nó còn là một nỗi đau, đau đến tận xương tủy.
Như tự nói với chính mình, cô thầm thì:

- Tiêu Đồng đã hứa rồi, cậu ta đã thề đoạn tuyệt với ma túy. Có lẽ không
nên buộc cậu ta phải nối lại quan hệ với Âu Dương Lan Lan và nhân cơ hội
này mà bọn chúng đã ép buộc cậu ta phải hút lại.

Xuân Cường không còn thái độ dửng dưng nữa, anh nói với một giọng cực
kỳ nghiêm túc:

- Thế em đã báo cáo chuyện này với trưởng phòng Mã chưa? Em biết
chuyện Tiêu Đồng nghiện lại từ lúc nào, tại sao lại không nói gì với anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.