MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 639

Nói xong thì anh ôm lấy eo Âu Dương Lan Lan một cách tình tứ và đi ra
khỏi cửa, quay đầu lại vẫy vẫy cô gái, nói:

- Sẽ còn dịp nói chuyện với cô nhiều hơn, rất mong cô đến Bắc Kinh!

Có lẽ vì giọng nói và những động tác của Tiêu Đồng quá tự nhiên, không
hề có một chút lúng túng nào nên Âu Dương Lan Lan nửa tức giận nửa vui
vẻ mắng:

- Sao anh lại hoang đàng như vậy, thấy cô gái nào trẻ trung xinh đẹp là
nhảy ùa vào ngay. Đã có em rồi mà anh vẫn không chừa cái tật ấy à?

Trên đường trở về, khi xe dừng lại bên một con mương hoang vắng để
những người đàn ông tiểu tiện, Tiêu Đồng dùng dằng đứng lại sau cùng, khi
thấy mọi người đang đứng chờ mình trước cửa xe bèn quay lưng lại phía họ
rồi lôi chiếc phong bì chưa kịp gửi từ trong ngực ra, vò viên lại rồi ném
xuống con mương đục ngầu. Lúc ấy, hoàng hôn đã buông xuống, cảnh vật
chìm trong một mà sương mờ mờ tỏ tỏ.

Cả đêm ấy, tâm trạng Tiêu Đồng có vẻ hoảng loạn và thần sắc anh trông có
vẻ mệt mỏi. Sau khi tắt đèn, Âu Dương Lan Lan lại chui vào chăn anh, thủ
thỉ về những ham muốn trong lòng vừa đưa tay ve vuốt khắp người Tiêu
Đồng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Tây Tạng, Âu Dương Lan Lan mới
thể hiện sự ham muốn một cách rõ ràng như vậy nhưng Tiêu Đồng lai tỏ ra
phản cảm, anh ngồi bật dậy trên giường.

- Sao thế? - Âu Dương Lan Lan có vẻ không bằng lòng, hỏi.

- Không sao cả, chỉ vì anh rất mệt. - Tiêu Đồng nói - Anh không muốn vì
chuyện này mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe.

- Sao lại ảnh hưởng sức khỏe? Hay là anh đã chán em rồi? Em không hiểu
là mình đã làm gì để cho anh chán hay không?

Giọng Tiêu Đồng có vẻ mệt mỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.