MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 637

tiếng tăm của Khánh Xuân chưa chắc đã bằng Xuân Cường trong nội bộ
ngành công an.

Anh dán thư rồi đưa cho cô gái. Cô ta liếc nhìn địa chỉ rồi không giấu được
vẻ nghi ngờ vì chỉ những con chữ đơn giản như vậy e rằng thư sẽ không
đến. Cô ta đưa lá thư trở lại cho Tiêu Đồng, hỏi:

- Số bưu cục?

Tiêu Đồng đứng lặng, cuối cùng nói:

- Tôi không biết số bưu cục. Làm phiền cô tra giúp tôi, có được không?

- Có thể, nhưng anh phải nói địa chỉ cụ thể cho tôi biết.

Cố vặn trí nhớ, Tiêu Đồng lờ mờ nhớ lại rằng trên đường Tiền Môn Đông
có một bảng hiệu ghi là Cục Công an Bắc Kinh, có lẽ gửi thư đến đó, người
ta sẽ gửi đến Khánh Xuân. Anh nói với cô gái:

- Tôi chỉ nhớ là nó ở đường Tiền Môn Đông.

Cô gái lật một cuốn sách dày cộp ra và từ từ tra. Toàn thân Tiêu Đồng ướt
đẫm mồ hôi. Mọi tiếng động ngoài cửa đều có thể anh chết khiếp. Anh
nghĩ, có lẽ lúc này những người của Âu Dương Thiên đang tìm mình,
không chừng sẽ đến đây ngay lập tức. Anh nói với cô gái: Cô để cho tôi tìm
vậy, tôi rất thuộc các địa danh. Cô gái nói: Anh trả tiền trước đi, tôi sẽ tự
tìm cho anh. Trong người Tiêu Đồng không có lấy một xu Nhân dân tệ nên
anh không hề do dự gì rút ra tờ 100 đô la Mỹ đưa cho cô gái. Không ngờ là
cô gái lật qua lật lại tờ giấy 100 đô la, hỏi:

- Đây là tiền gì?

- Là đô la Mỹ. Một trăm đô la Mỹ tương đương với tám trăm Nhân dân tệ.
Cô không cần phải thối lại cho tôi đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.