MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 638

Cô gái đưa tờ 100 đô la cho anh, nói:

- Chúng tôi không nhận loại tiền này, chỉ nhận Nhân dân tệ.

Đúng là chất phác đến độ ngu ngốc, ngay cả một trăm đô la Mỹ mà cũng
không nhận! Tiêu Đồng hoảng loạn đến độ mắt nảy đom đóm, cố gắng giả
thích để cô gái hiểu, rằng đô la Mỹ rất có giá trị, cô không tin thì có thể đi
tìm người mà hỏi. Sau này cô có đi Bắc Kinh không? Có đến Thượng Hải
không? Có đi về phương nam không? Loại tiền này ở đó người ta dùng rất
nhiều, rất phổ biến, bất kỳ cửa hàng nào cũng có thể nhận. Anh không biết
làm thế nào để cô gái có thể tin rằng anh không phải là một kẻ lừa đảo.

Cô gái vẫn một mực giữ vững nguyên tắc, nói:

- Chúng tôi đã có quy định, không nhận bất kỳ loại ngoại tệ nào. Tôi cũng
không biết là tiền của anh có phải là tiền giả hay không, cũng không biết là
có quá hạn hay không nữa. - Vừa nói cô vừa cầm xấp tem thư và phong bì
thư đã dùng một chiếc lên - Lần sau anh mang Nhân dân tệ đến, tôi sẽ giúp
anh gửi lá thư này đi. Bây giờ tôi sẽ giữ tờ giấy viết thư này lại, lần sau
mang tiền đến tôi sẽ đưa cho anh.

Cô gái nói đến đây thì bỗng nhiên căn phòng như tối lại. Không ngoáy đầu
nhìn nhưng Tiêu Đồng cũng biết là có người đang tiến vào. Anh nhanh
chóng chụp lấy phòng bì thư đã viết địa chỉ và tờ một trăm đô la nhét vào
ngực. Quả nhiên là đằng sau lưng anh vang lên tiếng nói của Âu Dương
Lan Lan:

- Tiêu Đồng, anh đến đây làm gì?

Tiêu Đồng ngoáy đầu nhìn lại. Thì ra là Âu Dương Lan Lan lẫn Kiến Quân,
nét mặt cả hai đều lộ vẻ nghi ngờ. Anh cười thật tự nhiên:

- Ở đây có một cô gái biết nói tiếng Hán, tôi nói chuyện tầm phào với cô ta
thôi mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.