MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 636

- Thế thì có thể gọi điện thoại đường dài không? - Anh lại hỏi.

Cô gái gật đầu nói:

- Có thể, nhưng phải đợi rất lâu vì còn phải thông qua tổng đài.

- Phải đợi bao lâu?

- Không thể nói được, có khi nhanh thì mười phút, cũng có thể là nửa tiếng,
lâu thì có khi đến một tiếng, hai tiếng, không thể nói trước được.

Tiêu Đồng có vẻ bực bội. Anh nhìn ra ngoài cửa. Chỉ có ánh nắng đang le
lói chiếu vào. Anh nói:

- Thế ở đây các cô còn có thể làm gì?

- Anh muốn mua tem thư, muốn gửi thư? Chúng tôi có thể phục vụ anh.

Không chờ cô gái nói hết câu, Tiêu Đồng vội vàng hỏi:

- Thế có bì thư và giấy viết thư không? Tôi muốn gửi một lá thư!

Cô gái lôi ra một xấp phong bì dày cộp và một trang giấy cùng với một con
tem đưa cho Tiêu Đồng. Anh nói:

- Cho tôi mượn cây bút, được không?

Cô gái lại đưa bút cho anh. Tiêu Đồng viết vội một dòng chữ lên giấy:
“Thôn Bồ Cát Lỗ, Nãi Ba, Tây Tạng”, sau đó viết hai chữ “Tiêu Đồng”.
Khi định viết địa chỉ người nhận thì anh mới phát hiện ra là mình vẫn chưa
biết địa chỉ liên lạc chính thức với Khánh Xuân. Anh biết đường về nhà cô,
đường đến đơn vị cô nhưng không thể biết được chúng số mấy, ngõ nào,
đường phố gì. Trong lúc cấp bách, anh đành phải viết vắn tắt: “Cục Công
an Bắc Kinh - Người nhận Âu Khánh Xuân”, do dự giây lát rồi anh viết
thêm ba chữ “Lý Xuân Cường” vào dưới chữ “Âu Khánh Xuân”. Anh nghĩ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.