MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 650

Ăn cơm tối xong, Âu Dương Thiên xuống tầng dưới tìm ông Chung bàn
luận chuyện gì đó rất lâu, lão Hoàng và Kiến Quân thì về phòng mình để
đánh bài. Tiêu Đồng cùng Âu Dương Lan Lan về đến phòng, anh lên tiếng:

- Bữa nay em đi khám, bác sĩ nói thế nào, không phải là bệnh nặng đấy
chứ?

Âu Dương Lan Lan đỏ mặt đưa mắt nhìn anh cười:

- Nếu em mắc phải bệnh nặng, anh có còn cần em nữa không?

- Ngay cả bây giờ anh đã nói là anh cần em đâu!

- Anh không cần em, tại sao anh lại làm chuyện đó với em.

Tiêu Đồng xẵng giọng:

- Đó là do em tự tìm đến với anh thôi, anh đâu có tự nguyện tìm em!

Âu Dương Lan Lan đã bắt đầu tức, hơi thở cô đã dồn dập:

- Tiêu Đồng, anh còn là đàn ông nữa không? Anh đã thỏa mãn trên thể xác
của em bao nhiêu lần mà còn cố tình trở mặt hay sao? Em hối hận vì đã
không nhận ra bản chất của anh ngay từ đầu!

- Được, bây giờ thì em đã nhận ra rồi đó, bắt đầu từ đây em hãy căm hận
anh đi. Anh cũng không đụng đến em nữa. Ngay từ hôm nay, chúng ta sẽ
không là gì của nhau hết!

Âu Dương Lan Lan vung tay tát mạnh vào mặt Tiêu Đồng nhưng khi anh
giơ tay lên định đánh trả thì cô ôm mặt khóc ngất khiến bàn tay Tiêu Đồng
dừng lại giữa không trung rồi buông thõng xuống. Anh kéo mạnh cửa, sải
bước ra khỏi phòng, sau lưng anh, Âu Dương Lan Lan vừa khóc vừa gọi
tên anh. Tiêu Đồng không dừng bước, nện những bước nặng trịch xuống
chiếc cầu thang gỗ. Ở phía dưới, Âu Dương Thiên và ông Chung đang bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.