MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 662

- Có phải bố em định ở lại đây luôn để cùng với lão Thạch mở rộng xưởng
chế biến này không?

- Không. Lúc này cảnh sát đang tìm chúng ta, chúng ta đi Tây Tạng rồi về
đây chẳng qua là đang trốn tránh mà thôi - Gương mặt Âu Dương Lan Lan
ra chiều tự lự - Mà cũng lạ, mấy năm trước đây, công việc làm ăn của bố
em suôn sẻ lắm, không ngờ năm ngoái lại bị mấy vố liền. Theo lời Kiến
Quân thì bố em đã mất ở Vân Nam đến mấy triệu đồng, rồi chuyện ở khách
sạn tại Long Khánh Hiệp, vừa mới định giao hàng thì công an ập tới, may
mà hàng được giấu kỹ nên không bị họ tóm được, rồi lần này nữa, lão Viên
bị tóm ở Thiên Tân. Không biết là sơ hở ở chỗ nào nữa? Mấy năm hoành
hành thiên hạ, làm gì được nấy, còn bây giờ thì trốn đông chạy tây, đúng là
không biết là do đâu. Vừa rồi, Kiến Quân có nói chuyện với em, đôi mắt
của anh ta đỏ rực lên. Anh ta nói, bố em định đi Hồng Kông, bên ấy bố em
còn có Công ty Thiên Lam do một người Hồng Kông đứng ra thay mặt bố
em làm chủ. Bố em đã đồng ý với đối tác bên Hồng Kông là xuất cho họ
một chuyến hàng nữa, sau đó là theo thuyền của họ sang bên ấy luôn. Đến
Hồng Kông rồi hãy tính chuyện đi sang nước khác, không thành vấn đề
nữa.

Âu Dương Lan Lan vừa nói vừa vuốt ve thân thể Tiêu Đồng. Anh biết là cô
đang có nhu cầu quan hệ nhưng giả vờ không để ý, chuyển tư thế nằm và
cố đặt ra câu hỏi để cho cô quên nhu cầu ấy đi:

- Thế chúng ta sẽ ở đây trong bao lâu?

Âu Dương Lan Lan dùng sức kéo anh nằm quay trở lại, nói trong hơi thở
gấp gáp:

- Anh vội à, chẳng bao lâu nữa đâu.

Tiêu Đồng lại quay lưng lại theo tư thế cũ, nói:

- Nếu thời gian ở đây lâu, anh lại muốn bỏ thuốc lần nữa xem sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.