MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 661

Đến khuya thì theo sự hướng dẫn của lão Thạch, mọi người lục tục chuyển
phòng. Thực ra thì cũng chuyển qua chuyển lại lẩn quẩn trong mấy căn
phòng bé tẹo ấy mà thôi. Tiêu Đồng ngầm quan sát và cảm thấy ngạc nhiên
là tất cả những thiết bị ở đây đều rất đơn giản, phân bố rất đỗi lộn xộn và
hầu như không tìm thấy bất cứ một chiếc điện thoại nào trong tất cả các
phòng. Thi thoảng lão Thạch cũng có gọi đi đâu đó nhưng đều dùng điện
thoại di động. Khi lên giường chuẩn bị ngủ, Âu Dương Lan Lan mới nói
cho Tiêu Đồng biết là phân xưởng này chỉ chế biến một loại vật phẩm duy
nhất. Đó chính là điều chế ma túy thành heroin tinh chất!

- Em mới biết điều này tối nay, là Kiến Quân nói. - Âu Dương Lan Lan
nằm cuộn trong lòng Tiêu Đồng, thủ thỉ - Lão Thạch vốn nhận hàng từ bố
em, sau đó chế biến và vận chuyển sang Hồng Kông và từ đó tuồn vào các
nước trên thế giới.

Giọng Âu Dương Lan Lan hết sức bình thản nhưng với Tiêu Đồng thì nó
chẳng khác nào sét đánh bên tai. Anh run run hỏi:

- Lão Thạch sao lại gan tày trời như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật như thế
nào lại dám đặt một xưởng chế biến cái thứ của nợ chết người ấy?

Âu Dương Lan Lan lại chẳng lấy gì làm kỳ, lại làm ra vẻ rất am hiểu sự đời
nói:

- Thế cho nên lão Thạch mới đặt cái xưởng ở nơi thâm sơn cùng cốc nghèo
rớt mồng tơi như thế này, mấy ai chú ý đến cái xưởng chế biến hóa chất
nông nghiệp này làm gì. Còn nông dân ở đây thì chỉ cần đưa cho họ một ít
tiền và bảo là thuê đất sản xuất trong một thời gian, ai mà chẳng cảm thấy
vừa lòng? Họ cũng chẳng hiếu biết gì về hóa chất. Lão Thạch lại là người
đã từng tốt nghiệp đại học ngành Hóa học, chuyện tinh chế ma túy đối với
lão gần như là chuyên nghiệp, lại có người cung cấp và tiêu thụ hàng, còn
gì tốt hơn?

Tiêu Đồng thấy sống lưng mình phát lạnh, hỏi tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.