MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 693

Đêm ấy, Âu Dương Thiên ở trong phòng Âu Dương Lan Lan để trông coi
cô, hầu như lão không hề ngủ. Gần sáng, lão đánh thức Âu Dương Lan Lan
rồi cùng với Kiến Quân đưa cô xuống lầu. Kiến Quân đến quầy lễ tân thanh
toán, cô cũng bố ngồi ở ghế salon chờ. Không hiểu chuyện thanh toán gặp
trở ngại gì mà Kiến Quân chạy đến bên cạnh Âu Dương Thiên nói. Hình
như còn một khoản nào đó trong phòng mà chưa thanh toán, đề nghị Âu
Dương Thiên đến quầy để trực tiếp trao đổi với nhân viên. Âu Dương
Thiên đứng dậy bỏ đi, chiếc cặp da và chiếc điện thoại di động để trên bàn.
Âu Dương Lan Lan nhìn trước nhìn sau thấy bố và Kiến Quân không chú ý
bèn chộp lấy chiếc điện thoại, rất nhanh bấm số của khách sạn Thiên Nga
Trắng. Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng để từ biệt Tiêu Đồng.

Điện thoại đã nối với phòng Tiêu Đồng. Nghe thấy tiếng nói của anh, Âu
Dương Lan Lan khóc thành tiếng. Tiếng Tiêu Đồng trong máy: Lan Lan à?
Em đang ở đâu? Bao giờ thì em quay lại? Cô ấp úng, không biết nói thế nào
trong lúc này.

- Tiêu Đồng... tạm biệt anh! Anh hãy tự lo cho chính mình. Nếu có gì quá
khó khăn, anh hãy trở lại Tây Tạng nhé, tìm ông Chung và nhờ ông ta giấu
anh một thời gian nữa... Em nhất định sẽ quay về tìm anh...

Tiêu Đồng im lặng, lâu lắm anh mới nói:

- Lan Lan, hãy nói cho anh biết, em đang ở đâu?

- Em đang ở... ở... gần ga. Em cần phải đi. Nhất định em sẽ trở lại tìm anh.
Chúng ta sẽ gặp nhau trong một ngày gần đây. Thế nhé!

Không đợi Tiêu Đồng nói gì thêm, cô tắt máy bởi vì cô đã thấy bố và Kiến
Quân đã làm thủ tục thanh toán xong. Cô đặt chiếc điện thoại vào vị trí cũ
và tin rằng bố sẽ không nghi ngờ gì.

Bố cô đã quay lại và không hề nghi ngờ gì, cầm lấy chiếc túi da và điện
thoại. Thần sắc của Âu Dương Thiên đã trở nên thư thái hơn, cười nhẹ với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.