MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 691

- Chuyện này liên quan đến cả cuộc đời còn lại của con, tại sao bố không
cho con biết trước?

Nói xong, Âu Dương Lan Lan đứng bật dậy, chạy vào vườn hoa của khách
sạn. Cô nghĩ rằng bố sẽ chạy theo để khuyên bảo. Nhưng ông không làm
như cô nghĩ, chỉ im lặng uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong ly, cầm lấy
phong thư đang nằm trên mặt bàn nhét vào cặp da, tính tiền rồi liếc nhìn
Kiến Quân. Gã đứng dậy đi đâu đó. Lúc này, Âu Dương Thiên mới đi vào
vườn hoa, nhẹ nhàng đến bên cạnh Âu Dương Lan Lan, nói bằng một giọng
hết sức lạnh lùng mà từ trước đến nay Âu Dương Lan Lan chưa hề nghe
thấy:

- Thế thì con hãy đi tìm nó vậy, bố với Kiến Quân sẽ đi vậy. Cứ cho là..., là
bố chưa từng có con! Nói để con biết, lúc này bố đang nghi ngờ cú điện
thoại gọi cho công an ấy là do chính Tiêu Đồng gọi! Con không sợ chết thì
cứ đi tìm nó! Bố còn có Kiến Quân, bố không đi cùng con để tìm cái chết
đâu! Con... hãy tự lo cho chính mình nhé!

Nói xong, Âu Dương Thiên xách va li bước đi. Lão cố ý nói bằng một
giọng thật lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được vẻ run run. Khó lòng xác
định lão run vì tức giận hay vì xúc động nhưng với Âu Dương Lan Lan mà
nói, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời lẽ vô tình đến như vậy xuất
phát từ bố khiến cô không cảm thấy lạnh mà run bắn lên. Cô sợ hãi, cô kích
động. Đúng vậy, bố cô đã nói một cách rõ ràng, lúc này không còn cơ hội
để đưa Tiêu Đồng đi theo nữa, bởi anh không có hộ chiếu, không có vé máy
bay. Cô biết, tất cả đều đã muộn, tất cả đều không thể vãn hồi. Chẳng biết
làm gì hơn, chỉ biết ngồi bệt xuống lối đi trong vườn hoa, khóc ngất.

Kiến Quân đã gọi một chiếc taxi đến ngay trước cổng khách sạn. Âu
Dương Thiên lên xe nhưng xe vẫn chưa chạy. Họ vẫn chờ Âu Dương Lan
Lan. Cô đã xuất hiện trước cổng với bộ dạng vô cùng thiểu não, vẫn tấm
tức khóc khi leo lên xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.