MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 690

có cả con dấu nhập cảnh và xuất cảnh của hải quan; lại còn có cả một số
con dấu nhập và xuất cảnh của một số nước khác, tất cả đều giả nhưng tinh
vi đến độ không thể phát hiện bất kỳ một khiếm khuyết nào. Kiểm lại một
lượt nữa và hình như Âu Dương Lan Lan có cảm giác thiếu thiếu một cái gì
đó. Cô cau mày suy nghĩ trong một giây và đột nhiên giật mình biến sắc.

- Bố! Sao không có hộ chiếu của Tiêu Đồng? Anh ấy đi bằng cách nào?

- Lan Lan. - Âu Dương Thiên nghiêm sắc mặt - Con đừng mê muội nữa.
Chúng ta chỉ còn con đường duy nhất này thôi, sống được là đã may lắm
rồi. Vì sự an toàn của bố, của con, chúng ta đành phải bỏ Tiêu Đồng lại
thôi.

- Không được. - Âu Dương Lan Lan lắc đầu - Tiêu Đồng là bố của đứa con
nằm trong bụng con. - Cô nắm lấy tay Âu Dương Thiên lắc nhẹ - Bố! Con
van xin bố, hãy cho Tiêu Đồng đi với chúng ta, con xin bố!

Hình như Âu Dương Thiên có chút mềm lòng, nói:

- Lan Lan, Tiêu Đồng tuyệt đối không được đi cùng với chúng ta. Cứ cho là
bây giờ bố chấp nhận thỉnh cầu của con thì cũng không làm kịp hộ chiếu,
không thể mua vé máy bay được nữa. Nếu lần này chúng ta có thể an toàn
ra nước ngoài. Sau này chúng ta sẽ nghĩ cách đưa Tiêu Đồng sang để đoàn
tụ với con, cách ấy đơn giản hơn nhiều.

- Không được, bố! - Nước mắt Âu Dương Lan Lan đã trào ra - Chúng ta đi
rồi thì anh ấy biết đi về đâu? Để cho công an bắt hay là bị bắn chết? Nếu
may mà còn sống thì sau này con biết tìm anh ấy ở đâu?

- Lan Lan! - Đột nhiên Âu Dương Thiên quát lên giận dữ - Đối với con, bố
hay là Tiêu Đồng quan trọng hơn?

Mắt Âu Dương Lan Lan đỏ sòng sọc, gương mặt càng đỏ hơn, gào lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.