MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 688

taxi, cô yêu cầu lái xe dừng lại, vất tờ một trăm lên băng ghế và không chờ
thối tiền, cô mở cửa xe lao xuống. Không đầy năm giây, cô đã ngồi trên
chiếc Mercedes. Chiếc xe tiếp tục chạy vòng vèo một lát và sau khi xác
định là không ai bám đuôi, nó mới chạy thẳng về phía khách sạn Hoa Viên
và dừng ngay trước cổng. Bố cô đang chờ trong quán trà lộ thiên trong
khách sạn. Từ đôi mắt vô cùng bình tĩnh của bố, cô hiểu là ông đã gặp gỡ
những người Hồng Kông, hơn nữa là rất thuận lợi. Cô ngồi xuống bên cạnh
bố, gọi một cốc nước. Kiến Quân ngồi ở một bàn khác, cách hai người khá
xa.

- Cả ngày hôm nay hai đứa làm gì?

- Không làm gì cả, chỉ ở trong khách sạn.

- Chờ một lát nữa con sẽ gọi điện cho Tiêu Đồng, nói với nó là sáng mai sẽ
quay về. Đêm nay con đi theo bố, chúng ta sẽ tìm một khách sạn khác ở
qua đêm.

Âu Dương Lan Lan buồn rầu thầm nghĩ, quả nhiên là dự đoán của Tiêu
Đồng không sai. Cô hỏi:

- Tại sao lại phải tìm khách sạn khác?

Âu Dương Thiên mở cặp da, lấy ra một phong thư đưa cho Âu Dương Lan
Lan, nói:

- Phía Hồng Kông đã theo yêu cầu của bố đã an bài mọi chuyện đâu vào
đấy cả rồi. Sáng sớm mai chúng ta sẽ đi chuyến tàu sớm đến Phúc Châu, từ
đó chúng ta sẽ bay trực tiếp đến Tanzania. Hộ chiếu đã có, vé máy bay cũng
đã mua. Tất cả con cứ cầm lấy, nếu trường hợp bố và Kiến Quân có gặp
điều gì ngoài ý muốn, con cứ việc cầm hộ chiếu và vé máy bay đi đến
Tanzania. Ở đó sẽ có người đón con.

Âu Dương Lan Lan cầm lấy phong thư, vừa phấn khởi vừa nghi ngờ, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.