MÃI MÃI TUỔI MƯỜI CHÍN - Trang 24

Bước đến bên thành xe đằng sau, Pôvưxenkô ngó vào bên trong chiếc rơ-
moóc tối om:
- Thế nào, đã đỡ chưa?
Chuẩn úy còn nói chém vào:
- Có nóng ran không? Có nóng ran không?
Anh ta cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cả phương thuốc đó và với
cả cái cơn bệnh đó.
- Đỡ đỡ! — Zavgarôtnhi cố sức rên rỉ đáp. Anh vẫn quì gối trên đống áo
va-rơi: anh không thể nằm xuống được.
Một phương thuốc hiệu nghiệm đấy,— chuẩn úy gieo hy vọng.
- Nóng rát lên, nóng rát lên một chút rồi sau sẽ khỏi, — Anh ta đưa tay vuốt
ngực xuống đến chỗ khóa thắt lưng, nơi cơn đau cần phải dịu dần.
Bầu trời thâm thấp, xám xịt như một đám sương mù dày đặc đang đè nặng
trên đầu họ. Dưới bầu trời ấy, nhưng đám mây rời rạc, đổ bóng đen như
than. Trước cơn mưa, vạn vật đều tĩnh lặng. Những chiếc xe xích đã mắc
pháo đứng như trồng trong khu rừng thưa, phía bên phải sau cánh đồng
ngô, súng máy đập nhịp ầm ầm, những luồng đạn bay vút lên khỏi mặt đất,
mọi vật đều sáng rực lên.
- Thế này nhé —đại đội trưởng suy nghĩ, đôi môi vốn đã nứt nẻ vì dầu dãi
gió mưa mím chặt lại.—Tôi sẽ đem theo trung đội chỉ huy của cậu.
Paravian, trung dội phó sẽ cùng với cậu. Rõ cả chưa? Thi hành đi!
Khi quay ra, anh giơ tay chào, tóm chiếc áo mưa vải bạt kêu sột soạt.
Họ chờ tối. Rồi lên đường. Sau khi nổ máy xình xịch, những chiếc xe xích
kéo pháo nghiền nát những bụi cây nhỏ dưới vòng xích sắt và cuốn theo cả
những cây con ở lối ra khỏi rừng. Đằng sau khẩu đội chỉ còn lại dấu vết hằn
sâu trên mặt đất tơi mịn.
Họ hành quán mò mẫm. Trên cao – bầu trời đen ngòm, dưới chân con
đường đầy bụi sang sáng trước mặt họ. Trời đổ mưa. Đất đen bám chặt lấy
các vành bánh xe và các lốp xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.