MÃI MÃI TUỔI MƯỜI CHÍN - Trang 61

Và lát sau, anh chồm dậy chạy trên trận địa, tay giữ khẩu tiểu liên. Lính bộ
bình khoác áo varơi đang khom người chạy phía trước, bỗng trở nên sáng
trắng trước bức thành mây đen ngòm, giống như trên phim ảnh âm bản.
Trêchiakov hụp đầu trong khói súng, khi ngã xuống anh vẫn nghe thấy
tiếng đạn cối đang bay xuống thấp. Và cả tiếng rên rỉ của ai đó ở ngav bên
cạnh, nghẹn ngào, rên rỉ: «Ôi! Ối Ối! Ối giời ơi! ». Đạn cối nổ dữ đội hơn,
Tiếng rên rỉ càng đau đớn hơn. Và còn nghe thấy hai giọng nói gầm lên vội
vã: «Này, đã bảo...Đứa đây!». «Đưa cho ngay đấy... đưa ngay đấy….»
Hóa ra là giọng Kưchin. Huỳnh huỵch. Tiếng rên ngừng bặt. Khi
Trêchiakov nhổm dậy, Kưchin và người lính bộ binh đang giằng co cuộn
dây điện thoại Đức, cả hai cùng giậm chân thình thịch trong bụi. Người lính
bộ binh khỏe hơn, cao lớn trong chiếc áo capổt mở phanh. Kưchin vội vàng
giật lại, giáng vào tay anh ta. Và còn ngoắc chân. Đã thế lại kêu lên tuvệt
vọng:
- Đồng chí trung úy! Trung úy!
Đạn bay vèo vèo, cả hai ngồi thụp xuống, không ai chịu buông cuộn dây ra
khỏi tay.
- Đồng chí trung úy!
- Nào, buông ra! — chạy tới nơi, Trêchiakov quát lên. Người lính bộ binh
miễn cưỡng buông tay.
- Cuộn dây của tôi. Tôi tìm thấy nó ngoài trận địa...
Một đợt sóng nổ làm cả ba người cùng chao đi. Khi giũ đất khỏi cổ áo,
Trêchiakov thấy Kưchin đang ngồi chồm hỗm nối đầu dây vừa kiếm được.
- Tìm được, cứ đi mà tìm nữa đi. Ngoài khe còn khối...
Và Kưchin nở nụ cười mãn nguyện.
Họ nhảy xuống tăng sê, phía trên vẫn mịt mù khói bụi. Ngồi trên cuộn dây,
hệt như để giữ cho chặt, Kưchin bật máy. Trêchiakov nằm chống khuỷu tay
trên mô đất ngoài hầm, anh quan sát trận địa qua ống nhòm. Hơi nước phủ
đầy kính ngắm, mồ hôi túa ra làm đôi môi nứt nẻ xót cứng, chảy trên ngực
dưới lần áo va rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.