MÃI MÃI TUỔI MƯỜI CHÍN - Trang 63

Đường hầm bụi mù như khói phủ, các tiếng động vang lên không ngừng,
nghe chừng như có gì đó đang diễn ra ở bên trên. Đứng trước đại đội
trưởng, Trêchiakov hỏi:
- Đồng chí thượng úy, đồng chi nói tham mưu trưởng chỗ chúng ta đã có
mặt ở Kharkov. Đồng chí ấy có ở đây không hả? Đồng chí có thấy không?
Tôi muốn hỏi thăm ông bác...
Cái nhìn của anh giục giã, gợi nhớ lại. Nhưng đại đội trưởng ngửa mặt nhìn
lên vòm hầm, từ nơi đó đất sét rơi xuống mặt. Nỗi lo lắng hiện trên nét mặt
các thương binh. Họ rờ rẫm vũ khí quanh mình. Một vài người bò đi đâu
đó.
Trên cao vẫn ầm ầm. Khi anh lọt vào đây, có rất nhiều người không hiểu
chạy từ đâu đến tụ tập khắp lối đì. Và trong hầm là cảnh chen lấn, kêu rên,
những gương mặt hãi hùng. Tiếng nổ đanh. Đùng. Đùng. Xe tăng! Chưa
thò đầu ra khỏi hầm, anh đã hiểu ra: xe tăng. Chúng bắn thẳng: bắn — nổ.
Lại có tiếng nổ đanh, mọi người cúi gập trong hầm. Trêchiakov bị đất đổ
xuống, nhưng anh vẫn quan sát sau mô đất; xe tăng. Những chiếc tăng thấp,
nòng dài, xuất hiện sau ngọn gò có chiếc cối xay cánh vẫn quay tít. Hai
chiếc xe tăng... Đằng sau chúng — một, hai, ba... Súng ở chiếc đi đầu tóe
lửa. Bắn đến inh cả tai.
- Kưchin!
Máy móc để ngổn ngang bị đất phủ dầy. Không thấy cuộn dây đâu, cả
Kưchin cũng chẳng thấy. Trêchiakov vớ lấy ống nghe. Mất liên lạc. Không
lẽ anh ta đã bỏ chạy?
Bộ binh nằm trên trận địa không hầm hố. Xe tăng tiến đến, và trước mũi xe
tăng, như bị gió cuốn, mọi người bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Từng
người một nhổm phắt dậy, gập người chạy, hệt như chạy bằng cả tay lẫn
chân, tiếng nổ quét sạch những người đang chạy.
- Ai cho chạy đấy! Ai cho chạy! — Tiểu đoàn trưởng phẫn nộ hét vào ống
nghe, kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống mắt, và toàn thân anh ta vẫn vùi
dưới đất, ở lối vào hầm ngầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.