MÀN ĐÊM - Trang 149

Bà ta nhìn từ đầu xuống chân tôi. “Trông cháu có vẻ bị sao đâu.”
“Ngày mai bà sẽ gặp rắc rối to nếu mọi người biết rằng bà đã

ngăn cháu đi báo cáo những gì cháu biết.”

“Cứ nói cho ta biết xem.”
“Đây là chuyện riêng của các giám hộ.”
Tôi giương mắt nhìn bà quản lý một cách kiên định nhất có thể.

Hẳn là ánh mắt tôi đã có hiệu quả, vì cuối cùng bà đứng dậy và rút ra
một chiếc điện thoại di động. Bà gọi cho ai đó - Dimitri, tôi hy vọng
thế - nhưng lầm bầm quá khẽ nên tôi không nghe được. Chúng tôi
cùng đợi vài phút, rồi cánh cửa dẫn tới cầu thang mở ra. Dimitri xuất
hiện, ăn mặc đàng hoàng và trông rất nhanh nhẹn, mặc dù tôi khá chắc
chắn rằng chúng tôi đã lôi anh ra khỏi giường.

Dimitri nhìn tôi. “Lissa.”
Tôi gật đầu.
Không nói thêm một lời, Dimitri quay người và bắt đầu đi xuống

cầu thang. Tôi đi theo. Chúng tôi băng ngang qua sân trong im lặng,
hướng về phía khu ký túc xá Moroi oai nghiêm. Bây giờ là “buổi đêm”
đối với ma cà rồng, tức là ban ngày đối với phần còn lại của thế giới.
Mặt trời giữa chiều chiếu ánh sáng lạnh màu vàng kim lên chúng tôi.
Gien người thường trong tôi thích thú ánh nắng và luôn thấy tiêng tiếc
vì sự nhạy cảm với ánh nắng của Moroi buộc chúng tôi hầu như luôn
phải sống trong bóng tối.

Bà quản lý khu phòng ở của Lissa há hốc miệng khi chúng tôi

xuất hiện, nhưng Dimitri quá đáng sợ, ai mà dám chống đối. “Lissa ở
trong phòng tắm,” tôi bảo họ. Bà quản lý bắt đầu đi theo tôi vào trong,
nhưng tôi ngăn lại. “Bạn ấy đang rất buồn bực. Để cháu nói chuyện
riêng với bạn ấy đã.”

Dimitri cân nhắc. “Được. Hãy cho họ một phút.”
Tôi đẩy mở cửa.
“Liss?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.