MÀN ĐÊM - Trang 189

Kỹ năng tự vệ của tôi đủ để đẩy cô ra, nhưng cơn sốc khiến tôi

đông cứng lại. “Không ạ.”

“Bọn họ đến bắt cô. Bọn họ sẽ đến bắt bạn ấy.”
“Ai ạ?”
“Lissa. Em phải bảo vệ bạn ấy. Bạn ấy càng sử dụng, nó sẽ càng

trở nên tồi tệ. Ngăn bạn ấy lại, Rose. Ngăn bạn ấy lại trước khi bọn họ
để ý thấy, trước khi bọn họ để ý thấy và đem cả bạn ấy đi. Hãy đưa
bạn ấy ra khỏi đây.”

“Em… cô muốn nói gì ạ? Đem bạn ấy ra khỏi… ý cô là Học viện

ấy ạ?”

“Đúng! Bọn em phải đi. Bọn em đã bị trói buộc rồi. Tuỳ vào em

đấy. Hãy đưa bạn ấy đi khỏi nơi này.”

Lời nói của cô Karp đúng là điên. Chẳng ai rời bỏ Học viện bao

giờ cả. Thế nhưng khi bị cô giữ ở đó và bị nhìn chằm chằm vào mắt,
tôi bắt đầu cảm thấy kỳ quặc. Một cảm giác mờ nhạt bao phủ tâm trí
tôi. Những gì cô nói chợt nghe rất hợp lý, như là điều hợp lý nhất trên
thế giới này. Đúng. Tôi cần đưa Lissa đi đưa Lissa…

Tiếng chân nện thình thịch ở hành lang, và một nhóm giám hộ đi

vòng qua góc. Tôi không nhận ra họ. Họ không phải giám hộ của
trường. Họ giằng cô Karp ra khỏi tôi, kiềm chế cơn vùng vẫy man dại
của cô. Một người hỏi tôi có ổn không, nhưng tôi cứ chỉ nhìn chằm
chằm vào cô Karp.

“Đừng để bạn ấy dùng năng lực!” cô gào lên. “Hãy cứu bạn ấy.

Cứu bạn ấy khỏi chính bạn ấy!”

Các giám hộ giải thích với tôi rằng cô Karp không khoẻ và được

đưa tới một nơi mà cô có thể phục hồi. Cô sẽ an toàn và được chăm
sóc, họ trấn an tôi như vậy. Cô sẽ bình phục.

Chỉ có điều cô ấy không bình phục.
Trở về với hiện tại, tôi nhìn đăm đăm vào những cuốn sách và cố

lắp ghép các sự việc lại với nhau. Lissa. Cô Karp. Thánh Vladimir.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.