MÀN ĐÊM - Trang 259

“Thôi nào,” Mason trách khi thấy ánh mắt tôi. “Tối nay đừng lo

cho Lissa.”

“Thật khó mà không lo.”
“Lo lắng khiến cậu trông thảm lắm. Mà cậu quá gợi cảm khi mặc

chiếc váy này, không nên để bản thân trông thê thảm. Đi nào, Eddie
kia kìa.”

Mason kéo tôi đi, nhưng tôi vẫn kịp liếc qua vai thêm lần nữa để

nhìn Lissa. Mắt chúng tôi gặp nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Sự nuối tiếc thoáng xuyên qua mối kết nối.

Nhưng tôi đẩy Lissa ra khỏi đầu mình - nói theo một cách hoa mỹ

- và cố trưng ra một bộ mặt tử tế khi chúng tôi hoà vào một nhóm học
sinh tập sự. Chúng tôi ghi được rất nhiều điểm sĩ diện bằng cách kể
cho bọn họ nghe về vụ scandal của Mia và, gọi là ti tiện hay không
cũng được, cái việc thấy tên mình được “lau sạch” và trả thù được Mia
khiến tôi dễ chịu kỳ lạ. Khi những người trong nhóm đi loăng quăng
chuyện phiếm với người khác, tôi có thể nhìn thấy tin tức truyền đi,
truyền mãi đi. Chuyện hay thế, không thể chờ đến thứ Hai được.

Có thế nào, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi thực sự đang rất vui.

Tôi trở lại vai trò trước kia, vui mừng vì thấy mình chưa đến nỗi quá
cũ kỹ bụi phủ trong việc đưa ra những nhận xét hài hước và ve vãn.
Thế nhưng, khi thời gian trôi đi và buổi tiệc của Eddie đến gần hơn,
tôi bắt đầu cảm thấy nỗi lo âu của Lissa vọt lên tầm căng thẳng. Nhíu
mày, tôi ngừng nói và quay xung quanh, lướt mắt khắp phòng tìm
Lissa.

Kia rồi! Lissa vẫn đứng cùng một nhóm người, vẫn là Mặt trời

trong Thái Dương hệ nhỏ bé ấy. Aaron đang ngả rất gần vào Lissa, thì
thào điều gì vào tai cô. Một nụ cười mà tôi nhận rõ là giả tạo được dán
lên mặt Lissa, nỗi lo âu cùng phiền muộn của cô lại càng tăng.

Rồi nó lao vọt lên. Mia đã bước lại chỗ họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.