MÀN ĐÊM - Trang 46

mang tai tiếng nguy hiểm, thêm vào cái danh bất hư truyền rằng tôi
hỗn láo và kiêu ngạo kinh tởm. Câu chuyện này đã đạt được đến bậc
“truyền thuyết”, và tôi vẫn thích hình dung cảnh nó được kể qua kể lại
quanh những đống lửa trại vào buổi tối. Mà dựa trên vẻ mặt của con
bé, thì có vẻ thế thật.

Một nhân viên giám thị của nhà trường đi ngang qua ngay lúc đó,

găm đôi mắt nghi ngờ vào cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của chúng tôi. Con
Bé Búp Bê lùi lại, nắm lấy tay Aaron. “Đi thôi,” nó nói.

“Này, Aaron,” tôi hào hứng nói, nhớ ra rằng cậu ta vẫn ở đó. “Rất

vui được gặp lại cậu.”

Aaron vội gật đầu với tôi và mỉm cười ái ngại, khi con bé kia kéo

cậu đi. Đúng là Aaron, y như ngày xưa. Cậu ta có thể rất hiền và dễ
thương, nhưng không mạnh mẽ chút nào.

Tôi quay sang Lissa. “Cậu ổn chứ?” Cô gật. “Có biết đứa mà tớ

vừa doạ đánh là ai không?”

“Không biết một tí nào.”
Tôi định dẫn Lissa về phía hàng người ăn trưa, nhưng cô lắc đầu.

“Tớ phải đi gặp mấy người cung cấp.”

Một cảm giác kỳ quặc ập lên tôi. Tôi đã quá quen với việc mình

là nguồn cung cấp máu chính của Lissa, đến mức nghĩ tới việc trở lại
với thói quen bình thường của Moroi lại có vẻ lạ lẫm. Thực tế, ý nghĩ
đó gần như chọc giận tôi. Lẽ ra không nên thế. Nạp “thức ăn” hàng
ngày là một phần trong cuộc sống của Moroi, điều mà tôi không thể
cho Lissa khi chúng tôi sống bên ngoài. Đó đã là một tình huống khốn
khổ, khiến tôi yếu đi vào những ngày Lissa cần ăn, còn cô yếu đi vào
những ngày xen giữa. Lẽ ra tôi phải mừng vì Lissa lại được sống bình
thường mới phải.

Tôi nặn ra một nụ cười. “Tất nhiên rồi.”
Chúng tôi vào phòng cung cấp liền kề với căng-tin. Trong đó có

những ca-bin nhỏ, chia không gian của căn phòng ra để đảm bảo sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.