MÀN ĐÊM - Trang 48

vẫn không tì vết, các vết cắn không bao giờ tồn tại dài hơn một ngày
hoặc khoảng thế.

Lissa cúi về phía trước, răng nanh cắn ngập vào phần da thịt đang

cong lên của người cung cấp. Bà ta nhắm mắt, tạo ra một âm thanh
khoái lạc nho nhỏ. Tôi nuốt nước bọt, nhìn Lissa uống máu. Tôi không
nhìn thấy chút máu nào, nhưng có thể tưởng tượng ra. Một cảm xúc
trỗi dậy trong ngực tôi: khao khát. Ghen tỵ. Tôi chuyển ánh mắt, nhìn
xuống sàn, thầm trách móc mình.

Có chuyện quái gì với mình vậy? Tại sao mình lại nhớ cái cảm

giác đó? Mình chỉ làm thế mỗi lần một ngày thôi mà. Mình không
nghiện như bà này. Và cũng không muốn bị nghiện.

Nhưng tôi không ngăn được mình, không ngăn được cảm giác

từng nếm trải khi nhớ lại sự sung sướng lâng lâng vì được ma cà rồng
cắn.

Lissa ăn xong, chúng tôi quay trở lại phòng sinh hoạt chung và

tiến về phía hàng người ăn trưa. Hàng người đã ngắn lại, vì chúng tôi
cũng chỉ còn có mười lăm phút. Tôi lết tới và bắt đầu làm đầy đĩa bằng
khoai tây chiên và mấy vật thể tròn tròn, cắt thành miếng vừa ăn, đoán
chừng là mấy cục thịt gà. Lissa chỉ lấy sữa chua. Moroi cần thức ăn,
như ma cà rồng lai và người thường, nhưng hiếm khi còn thèm ăn sau
khi đã uống máu.

“Học hành thế nào?” Tôi hỏi.
Lissa nhún vai. Lúc này khuôn mặt cô rực lên hồng hào và tràn

đầy sức sống. “Cũng ổn. Bị nhìn nhiều lắm. Nhiều lắm ấy. Với lại rất
nhiều câu hỏi rằng bọn mình đã ở đâu. Rồi những tiếng xì xào.”

“Tớ cũng thế,” tôi nói. Người phục vụ ngó ra, và chúng tôi đi lại

bàn. Tôi liếc ngang sang Lissa. “Mấy chuyện đó không ảnh hưởng đến
cậu chứ?”

“Không, không sao.” Các cảm xúc đi xuyên qua mối kết nối cho

thấy điều ngược lại. Biết rằng tôi sẽ nhận ra sự thật, Lissa cố đổi chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.