bom thường thưởng thức những phút chờ đợi thú vị bằng cách hạ hết cửa
kính xe, cho xe chạy từ từ ra khỏi thị trấn. Xe họ ra đến xa lộ thì tiếng nổ từ
thị trấn vang lên.
Nhưng đêm nay chuyện không xảy ra như những lần trước. Sam rẽ lầm
vào một con đường có đường xe lửa chạy ngang chặn đường họ. Chuyến tàu
chở hàng thật dài, tưởng như chạy mãi không hết. Sam bối rối nhìn đồng hồ.
Rollie không nói gì cả. Con tàu qua hết, Sam cho xe chạy và lại rẽ lầm
đường lần nữa. Họ lạc đến bờ sông, lẩn quẩn trong những khu phố nghèo.
Sam lại xem đồng hồ. Chỉ còn năm phút nữa là mìn nổ. Giờ này xe phải
chạy bon bon trên xa lộ chứ không thể cứ vòng vòng trong cái bẫy chuột mãi
được. Rollie bắt đầu có vẻ sốt ruột và bực bội nhưng vẫn không nói gì.
Sam lúng túng tìm đường ra khỏi thị trấn. Hắn càng bấn loạn thì việc tìm
đường lại càng khó khăn. Greenville không phải là một thị trấn lớn. Sam sợ
nếu cứ chạy lòng vòng như thế này họ có thể trở về khu phố có văn phòng
luật Marvin B. Kramer.
Sam đạp thắng gấp khi nhận ra hắn đang chạy ngược chiều. Xe ngừng và
động cơ cũng tắt luôn. Sam cuống quít đề máy.
Máy nổ nhưng cứ gài số là lại tắt. Mùi xăng toả nồng nặc.
– Mẹ kiếp! – Sam nghiến răng.
Rollie ngồi thụp xuống trong lòng ghế, nghiêng mặt nhìn qua cửa xe.
– Mẹ! Ngộp xăng rồi!
Sam lại nổ máy. Lần này máy xe chỉ phát lên những tiếng sụt sịt không
đều.
Rollie nói, giọng bình thản:
– Đừng làm hết bình điện.
– Mẹ kiếp thằng Dogan khốn nạn! Nó đưa cho mình cái xe chết tiệt
này…
Sam nhìn đồng hồ lần nữa. Hơn mười lăm phút đã trôi qua. Mìn sẽ nổ
trong vài giây đồng hồ nữa. Mồ hôi tuôn ướt trán, Sam xoay chìa khoá công
tắc. Máy xe nổ. Hắn vội vã cho xe lùi lại để đi vào con đường khác. Thoát