MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 124

ông…

– Như vậy là… ông không muốn cho con được chứng kiến?
– Đúng vậy.
– Ông giả thiết là con thích chứng kiến lắm sao?
– Ông không giả thiết gì hết, ông chỉ biết là theo thông lệ, tất cả những

luật sư đều muốn nhìn thấy thân chủ của mình chết ra sao sau khi đã chịu
không cứu được thân chủ. Rồi bọn luật sư sẽ ra đứng trước máy thu hình sụt
sùi, nghẹn ngào kể lể mình đã cố gắng đến là chừng nào, luật pháp bất công
và tàn nhẫn đến là chừng nào, vân vân…

– Và ông giả thiết là con cũng làm những trò đó?
– Không đâu. Con sẽ không làm những trò nhảm nhí đó. Ông chỉ muốn

con không phải nhìn cái cảnh người ta giết ông.

– Đành vậy. Xin làm theo ý ông.
Anh cháu lại nói sang chuyện khác:
– Còn điều khoản ông viết về ông Thống đốc con sợ không được ổn, ông

ạ.

– Con muốn nói gì?
– Con thấy… thế nào rồi chúng ta cũng phải… kêu gọi ông ấy.
Ông già hừ lên khinh miệt:
– Đừng nói kêu gọi! Nói thẳng là van xin đi. Điều khoản này ông viết rõ

lắm: con mà đệ đơn xin hắn ân xá là ông cho con nghỉ việc.

– Ông Thống đốc có thể tha chết cho ông.
– Không đời nào hắn tha ông. Con có xin chỉ thêm nhục mà thôi. Hắn là

một trong những tên muốn giết ông bằng mọi cách, mọi giá. Tại sao con lại
nghĩ rằng hắn muốn để cho ông sống?

– Con không nói ông ấy muốn, con chỉ nói ông ấy có thể. Con xin ông bỏ

điều khoản này.

Ông già nheo mắt nhìn anh cháu như nhìn một gã ngây ngô, xuẩn ngốc

nhất đời. Rồi ông nhô người lên gần tấm lưới sắt ngăn cách để nói cho anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.