MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 217

Ông già cười thành tiếng:
– Con tưởng thật hả? Ông nói đùa chơi cho vui. Bây giờ có chị nào dzô

đây chắc ông chỉ có thể nhờ đấm lưng cho ông. Ông nghĩ đến bữa ăn cuối
cùng của ông nhiều hơn. Ông sẽ không đòi ăn món gì lạ đâu. Ông không
muốn cho tên đầu bếp đầu trâu có dịp chửi thầm ông vì ông đòi ăn những
món hắn không biết làm. Ông cũng chẳng thèm thuồng ăn thêm một miếng
ở cõi đời này. Ông vẫn lấy làm lạ về chuyện tại sao người ta lại bày đặt ra
việc cho một người ăn một bữa thật ngon trước khi lôi người đó đi giết chết.
Ruồi bâu kiến đậu nữa là trước giờ hành quyết, bác sĩ nhà nước còn xét tình
trạng sức khoẻ của tử tù xem đương sự có đủ sức khoẻ để chết hay không.
Bác sĩ chuyên khoa thần kinh cũng vào thẩm vấn tử tù để sau đó ký giấy xác
nhận tinh thần tử tù hoàn toàn sáng suốt. Lại còn có ông linh mục ăn lương
nhà tù đến cầu nguyện với tử tù để bảo đảm linh hồn anh này sẽ đi theo
đường thẳng chứ không quẹo bậy bạ vào đường cong. Tất cả những người
đó đều được nhân dân trả lương. Họ không quên lo việc cho anh tử tù hưởng
sự đời lần cuối. Họ muốn người bị họ làm cho hết sống không tiếc hận,
không còn thèm thuồng gì khi bị bắt buộc từ giã cuộc đời này. Nhân đạo lắm
đấy chứ! Lo cho tử tù chu đáo lắm đấy chứ! Đến phút cuối cùng người ta
còn cẩn thận đút một nút cao su vào dương vật và một nút cao su vào hậu
môn anh tù để anh này đừng cho ra tùm lum khi hấp hối. Họ muốn giữ cho
người bị họ giết được sạch sẽ. Mẹ kiếp… Mẹ kiếp…

Anh cháu nói như năn nỉ:
– Ông ơi… ông cháu mình nói chuyện khác đi.
Buông mẩu thuốc xuống sàn, ông già lấy chân dẫm lên. Ông đứng dậy:
– Thôi con ơi, hôm nay ông nói đủ rồi. Đừng thắc mắc vào việc ngày xưa

nữa. Hãy chú tâm vào việc cứu ông.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.