MẢNH GỐM VỠ - Trang 144

Chương 12

Những ngày tiếp theo trôi qua với một nhịp điệu đều đều trong cái mông
lung. Mộc Nhĩ một mực thẳng tiến về phía trước. Ánh nắng thiêu đốt ư? Nó
vẫn bước tới. Mưa tuôn xối xả ư? Nó đi tiếp. Mặt trời cứ nhô lên rồi lại lặn
khỏi đường chân trời và nó thì cứ lầm lũi bước đi không nghỉ, lúc mệt thì
uống nước từ quả bầu khô.

Nếu trời tối mà nó đến gần một ngôi làng thì nó sẽ ngủ ngoài hiên một ngôi
nhà nào đó và đón nhận bất cứ thứ gì người ta làm phúc bố thí cho đầy dạ.
Nếu không ở gần khu vực dân cư, nó ngủ trong một cái rãnh bên vệ đường
hoặc dưới một gốc cây ở trong rừng. Mỗi ngày nó ăn đâu như một hai lần gì
đó, nó thực không thiết ăn uống gì, nhưng biết rõ rằng nếu không có gì trong
bụng nó sẽ không có cách nào hoàn thành chuyến đi.

Chỉ có một lần nó dừng lại. Một rặng núi thấp bị cắt ngang bởi một dòng
sông thơ mộng tạo thành một thung lũng lòng chảo. Sau khi vượt qua thung
lũng, Mộc Nhĩ dừng chân trên đỉnh núi phía bên kia và quay đầu nhìn lại. Nó
biết rằng khung cảnh này chắc sẽ nên thơ hơn nhiều so với những gì mà lúc
này nó đang nhìn qua một màn sương mệt mỏi làm mụ mẫm cả đầu óc lẫn
cảm giác. Có lẽ trên đường trở về nó sẽ cảm nhận đúng mực hơn chăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.