MẢNH GỐM VỠ - Trang 146

đi đều đều, Mộc Nhĩ đã tìm thấy cổng chính vào cung điện. Có hai người
lính đứng gác.

Nó cất giọng quả quyết, “Cháu có một cuộc hẹn với sứ thần của triều đình
chuyên trách việc cung cấp đồ gốm cho hoàng cung”, nó nói, vì đó là chức
danh đầy của sứ thần Kim. Nói xong nó làm cử chỉ cúi đầu kính cẩn.

Hai người lính gác nhìn Mộc Nhĩ, đoạn đưa mắt nhìn nhau. Mộc Nhĩ có thể
đọc được suy nghĩ của họ - Thằng nhóc gầy còm rách rưới này mà cũng dám
nói là có một cuộc hẹn trong hoàng cung?
Nhưng đến nước này thì không gì
có thể làm cho nó run sợ nữa - vẻ điềm tĩnh làm bản thân nó cũng phải ngạc
nhiên. Mộc Nhĩ đang được chờ đợi. Mộc Nhĩ có quyền có mặt ở nơi này.

Thái độ kiên quyết của nó hẳn đã nói lên rất nhiều điều, đủ để một người
lính biến mất sau cánh cửa. Anh ta đi khá lâu khiến người còn lại ngọ nguậy
dường như sắp mất hết kiên nhẫn, riêng Mộc Nhĩ thì nghiêm trang không
động đậy. Nó đứng kiêu hãnh, mắt không rời cánh cổng.

Cuối cùng người lính gác cũng trở lại, dẫn theo một người nữa. Không phải
là sứ thần Kim, nhưng trang phục cũng tương tự, chỉ có điều cái mũ trên đầu
thì khác - xem ra đây là vị quan có phẩm hàm thấp hơn sứ thần Kim. Ông
cũng nhìn Mộc Nhĩ với vẻ đầy hoài nghi.

“Sao?” ông hỏi, vẻ lịch sự của ông tuột đi đâu mất có lẽ vì thiếu kiên nhẫn.

Mộc Nhĩ nghiêng mình thi lễ. “Thưa, tiểu nhân có một cuộc hẹn với sứ thần
Kim, tiểu nhân đến đây nhân danh nghệ nhân Min, người thợ gốm ở
Chulpo.”

Viên quan khẽ nhướng đôi lông mày lên. “Ờ, phải, phải. Thế vật phẩm đâu?
Ta sẽ chuyển cho sứ thần Kim, và ngươi sẽ có được câu trả lời trong vài
ngày tới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.