Đây là lần đầu tiên nó được chiêm ngưỡng sát tậm mắt đồ gốm của bác thợ
Min. Một chú vịt nhỏ có thể mằm lọt trong bàn tay với một lỗ nhỏ xíu ở đầu
mỏ. Mộc Nhĩ từng thấy con vịt giống như vậy được sử dụng như thế nào.
Một họa sĩ ngồi bên bờ sông, vẽ cảnh sông nước. Thỉnh thoảng ông ta lại
nhỏ một giọt nước từ mỏ vịt xuống hòn đá bên cạnh để hòa mực.
Mộc Nhĩ ngắm nghía con vịt của bác thợ Min. Dù bây giờ nó chỉ là xương
gốm thô, nhưng đường nét của nó được mô tả chi tiết đến nỗi thằng bé ngỡ
như vừa được nghe tiếng quạp quạp nho nhỏ. Bác thợ Min tạo hình cho cục
đất sét rồi khắc một đường lượn cong thành đôi cánh và cái đầu nghiêng
nghiêng. Cái chót đuôi nhỏ cong vểnh lên ngỗ ngược khiến cu cậu phải phì
cười.
Mộc Nhĩ rời mắt khỏi con vịt chuyển sang ngắm nghía món đồ bên cạnh -
một cái thố có những đường sọc giống trái dưa hấu. Những đường gân đối
xứng, cong cong duyên dáng chạy từ miệng xuống đáy khiến Mộc Nhĩ
không ngăn nổi ý muốn rê ngón tay dọc theo những đường khía nông trơn
nhẵn ấy.
Nắp thố được nặn tuyệt khéo, có hình cuống và lá dưa.
Món cuối cùng trên kệ lại kém hấp dẫn nhất - chiếc hộp chữ nhật có nắp đậy
to cỡ hai bàn tay Mộc Nhĩ - còn chưa được trang trí xong. Thất vọng trước
vẻ tầm thường của món đồ, Mộc Nhĩ toan quay đi thì một ý nghĩ bừng lên
trong đầu nó. Bên ngoài. Chiếc hộp trong đơn sơ vậy, biết đâu bên trong...
Cậu bé nín thở, thò tay nhẹ nhàng nhấc nắp hộp lên nhìn vào bên trong.
Nó cười toét miệng vì đã đoán đúng và vì tài nghệ của bác thợ Min. chiếc
hộp đơn sơ ấy chứa năm chiếc hộp nhỏ khác nhau - chiếc hộp tròn nhỏ nằm
chính giữa, bốn chiếc hình vành khăn xếp khít xung quanh. Năm chiếc hộp
nhỏ tưởng như chèn kín trong cái hộp lớn, nhưng bác thợ Min đã tính toán
chính xác chừa những kẽ hở vừa đủ để có thể nhấc bất kỳ hộp nào ra.