MẢNH GỐM VỠ - Trang 38

“Được làm việc cho bậc thầy như sư phụ đã là sự đền bù xứng đáng rồi ạ,
con đâu dám nghĩ đến chuyện công xá”, nó lúng búng trong miệng.

“Hàng ngày đến đây, từ lúc chuông chùa đánh buổi sáng tới lúc mặt trời
lặn”, ông Min phán.

Mộc Nhĩ đã quỳ trên mặt đất từ lúc nào, cúi gập cả người xuống để tỏ lòng
biết ơn. Nó chỉ ước sao được phóng một mạch về gầm cầu báo tin cho bác
Sếu.


“Hôm nay đất sét, không củi.”. Đó là mệnh lệnh của ông thợ Min vào ngày
thứ mười.

Một lần nữa Mộc Nhĩ lại đẩy xe, lần này là dọc theo con đường đất ven
sông, tới bãi đào đất. Ở đây, những tảng đất sét vuông vức đã được xắn lên,
để lại những cái hố chữ nhật nằm so le, dày đặc trên bãi sông.

Mộc Nhĩ dừng lại một lát khi tới bãi đào đất. Nó đã nhiều lần đi ngang qua
những cái hố này và lần nào cũng say sưa ngắm chúng, những khối hình
vuông vắn tạc vào bờ đất sét khiến nó thích thú. Nhưng hôm nay nó có cảm
giác như lần đầu tiên được gặp những người đàn ông và những cậu bé làm
việc ở đây.

Họ xắn lưỡi thuổng vào đất mới lẹ làng làm sao, khó có ai theo kịp. Từng
tảng đất được xắn gọn bằng thuổng, bị bứng lên và ném vào xe đẩy hoặc vào
thúng mủng gần đó.

Mộc Nhĩ nhìn cái thuổng của ông Min đang trên vai nó. Sau đó nó lội xuống
bãi đất ngập bùn và đứng ở chỗ nước nông. Giơ cái thuổng lên cao quá vai,
nó bổ xuống đánh phập một cái. Lưỡi thuổng xắn ngọt vào lớp đất sét ướt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.