MẢNH GỐM VỠ - Trang 79

Ông Min đứng trước quầy hàng của mình, lắc đầu và tặc tặc lưỡi ra vẻ bất
mãn. Ông lầu bầu trong cổ - màu men của cái này không đạt sắc độ tinh tế
mà lẽ ra nó phải có, đáng lý ra ông phải làm thêm một con vịt nữa. Ôi, mọi
thứ như thế cũng đẹp lắm rồi, nhưng phải chi ta có thêm thời gian...

Lúc Mộc Nhĩ ngó qua các kệ, một ý nghĩ bật ra trong đầu nó. Nó cúi đầu xin
phép ông chủ cho nó ra ngoài một chút; ông phẩy tay xua nó đi, chẳng thèm
nghe nó nói gì nữa. Mộc Nhĩ chạy một mạch về làng, thẳng tới bụi cây sau
nhà ông Min. Nó tìm được đúng thứ cần tìm rồi tất tưởi quay trở lại, nhưng
lần này nó đi không nhanh lắm vì còn phải giữ gìn vật đang cầm trên tay.

Thở đứt cả hơi, nó trở lại khu chợ dựng tạm.

“Thưa ông chủ”, nó thở hồng hộc, chìa ra thứ mà nó vừa mang đến - hai
nhánh hoa mận nở bung cánh hoa trắng muốt. Mộc Nhĩ nghĩ rằng ông Min
lộ vẻ hài lòng trong thoáng chốc, xong vẻ mặt khó đăm đăm cố hữu của ông
đã quay trở lại ngay lập tức khi ông đón lấy mấy cành hoa.

“Ừmm... ừ, chúng làm nổi bật mấy cái bình như chúng phải thế”, ông Min
xem xét hai cành hoa, đoạn trả lại một cành cho nó.

“Nhánh này hoa chưa nở hết. Sao mày không mang thêm ít cành nữa?” Sau
đó ông quay lưng lại để cắm cành hoa vào chiếc bình bên trái.

Mộc Nhĩ toét miệng cười ngoác đến tận mang tai. Nó đã hiểu nhiều về ông
chủ, đủ để hiểu rằng một phản ứng như thế gần gần giống với việc ông bày
tỏ sự hài lòng về việc làm của nó.


Vẫn còn một việc khác đang chờ Mộc Nhĩ trước khi sứ thần đến, nhưng
không phải là việc ông thợ Min giao. Bày biện hàng xong xuôi Mộc Nhĩ la
cà tìm đến gian hàng của bác thợ Kang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.