MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 186

-

Ông nói gì vậy?

-

Một điểm không khớp trong bức thư mà anh đã cho tôi xem. Năm 1956,

Walker là nghị sĩ, và một nghị sĩ sẽ không đến Berlin giữa lúc đang chiến
tranh lạnh, trừ phi ông ấy tới đó vì nhiệm vụ ngoại giao, chuyện này sẽ
không được cho qua đâu. Nhưng nếu anh đã làm xong việc của mình và
nghiên cứu tiểu sử Walker như tôi vừa làm, anh hẳn sẽ nhận ra rằng ông ấy
chưa bao giờ học tiếng Đức. vậy thì tại sao ông ấy lại nhiều lần đi trốn cùng
bạn mình trong khoảng những năm 1956 – 1959?

Andrew cảm thấy phật ý vì suy nghĩ này chưa từng lướt qua đầu anh.

Morton đứng dậy và đi ra ngắm nhìn cảnh ngày rạng bên cửa sổ.

-

Sẽ có tuyết đây, ông vừa quan sát bầu trời vừa nói. Nếu anh muốn về New

York, tốt hơn là không nên rề rà nữa. Ở vùng này, khi tuyết đã rơi thì không
đùa được đâu, và có thể anh sẽ mắc kẹt suốt nhiều ngày liền. Cứ mang theo
tập tài liệu của tôi, nó cũng chẳng có gì to tát, nhưng biết đâu nó giúp được
gì cho anh. Với tôi, nó chẳng còn ích lợi gì nữa.

Morton chìa cho anh một chiếc sandwich và bảo anh rót đầy bình cả phê

nóng.

-

Ông không giống kẻ mà ông chủ trạm xăng đã mô tả với tôi.

-

Nếu như đấy là cách anh cảm ơn lại tấm thịnh tình của tôi, thì cách này

hơi nực cười đấy, chàng trai. Tôi sinh ra ở chốn khỉ ho cò gáy này. Tôi đã
lớn lên tại đây và tôi trở lại để sống nốt những ngày còn lại trên cõi đời. Khi
người ta đã đi khắp nơi và chứng kiến nhiều hơn hết moi điều mà anh có thể
hình dung, người ta thường khao khát trở về với nguồn cội. Hồi chúng tôi
mười bảy tuổi, gã chủ trạm xăng xuẩn ngốc ấy cứ nghĩ rằng tôi đã ngủ vơi
em gái gã. Tôi không cố thuyết phục gã điều ngược lại, vì tự ái. Cô ả hồi ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.