MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 51

*

Trong suốt hành trình đi xuống, cơ thể cô như chẳng còn là của cô. Cô

tiến bước như kẻ mộng du băng qua đêm tối. Và ngọn núi vẫn không ngừng
bắt cô phải trả giá cho lời thách thức của mình.

Gió thổi mạnh thêm. Suzie bước đi trong một vùng trắng xóa, không

nhận thấy gì hết. Mỗi bước chân qua cô lại nghe thấy tiếng gãy rắc buồn
thảm của băng tuyết.

Cạn kiệt sức lực, cô trú vào một hốc đá khi màn đêm buông xuống. Mặc

dù cô đã bảo vệ nó bằng cách thọc sâu vào trong túi áo khoác, bàn tay phải
vẫn khiến cô nhức buốt đến ghê người. Cô cởi khăn quàng, và tự chế thành
một chiếc găng tay dùng tạm, tự nguyền rủa mình khi nhận thấy sắc tím tái
của những vết cước đã hiện lên trên các đốt ngón tay. Cô lại mở ba lô ra, kê
chiếc bếp nhỏ lên một tảng đá rồi quyết định dùng nốt chỗ gaz ít ỏi sót lại
để làm tan một chút băng rồi uống cho hết khát. Bên ánh sáng của ngọn lửa
chập chờn, cô lấy ra cái túi da đã phải trả bằng sinh mạng của Shamir và
quyết định xem bên trong nó có gì.

Bên trong nó chứa một bức thư vẫn còn niêm chì trong một phong bì

bằng nhựa mà cô tránh không mở ra để khỏi làm hỏng bức thư, một bức ảnh
đã phai màu chụp một phụ nữ, và một chiếc chìa khóa màu đỏ. Cô cẩn thận
đóng chiếc túi lại và nhét nó vào trong áo.

Khi những giờ phút đầu tiên của ngày mới đến, Suzie lại lên đường. Bầu

trời trong vắt. Cô đi loạng choạng, vấp ngã liên tục, lần nào cũng đứng dậy
ngay.

Lực lượng cứu hộ tìm thấy cô nằm dài trong một hốc băng tích, gần như

đã mất ý thức. Hai má cô sạm đi vì băng lạnh, máu đã tụ lại thâm đen ở các
ngón của bàn tay không đeo găng, nhưng điều gây ấn tượng mạnh với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.