MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 78

-

Là thế sao, tình cờ à?

-

Ừ, tình cờ.

Andrew đã nhìn lên ô kính cửa sổ thiếu vắng anh đèn trên căn hộ của cô,

từ bên kia phố.

- Tớ chẳng thể làm được gì, chuyện đó vượt quá khả năng của tớ. Có

những nơi chốn luôn khơi dậy quá khứ. Những khoảnh khắc tớ đã trải qua
cùng cô ấy luôn là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời. Tớ đi đến dưới
cửa sổ nhà cô ấy, ngồi xuống một chiếc ghế băng và nhớ lại những khoảnh
khắc ấy. Đôi lúc, tớ còn thấy lại hình ảnh của bọn tớ, hai bóng hình chập
chờn như rối bóng, cùng bước vào tòa nhà ấy, hai tay xách nặng đồ vừa
mua ở quầy tạp hóa góc phố. Tớ nghe thấy tiếng cười của cô ấy, những lời
bông đùa, tớ cứ nhìn vào cái chỗ mà cô ấy rất hay đánh rơi một món đồ nào
đó trong lúc tìm chìa khóa. Thậm chí, có lúc tớ còn đứng dậy khỏi ghế, như
để tới đó nhặt gói đồ lên, với niềm hy vọng phi lý rằng cánh cổng tòa chung
cư sẽ mở ra và rằng cuộc đời sẽ tiếp tục dòng chảy từ nơi mà nó bị ngưng
lại. Thật ngốc nghếch, nhưng chuyện đó đã giúp tớ rất nhiều.

-

Thế cậu có hay làm như thế không?

-

Ngon chứ, món cá của cậu ấy? Andrew vừa đáp vừa cắm chiếc dĩa vào

đĩa của Simon.

-

Cậu đến đứng dưới nhà cô ấy mấy lần một tuần, Andrew?

-

Món của tớ ngon hơn đấy, cậu chọn nhầm món rồi.

-

Cậu không thể cứ mãi khóc than số phận mình như thế. Giữa hai người

như vậy chẳng ổn chút nào, buồn thật đấy, nhưng đâu đã phải ngày tận thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.