MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 82

Lên đến tầng trên cùng, gã đợi cho tiếng bước chân của mình hết vọng,

và liếc mắt nhanh xuống khoang cầu thang để chắc chắn không có ai dưới
đó. Gã xác định cánh cửa phòng 6B, rút trong túi ra một chùm móc rồi phá
khóa.

Căn hộ ở góc tòa nhà có sáu cửa sổ. Các rèm cửa đã được hạ, không có

nguy cơ bị một hàng xóm phía bên kia phố phát hiện. Gã nhìn giờ trên đồng
hồ đeo tay rồi bắt đầu vào việc. Gã rạch nát đệm ngồi và tựa lưng của xô
pha, lật tung thảm trải sàn, các khung ảnh treo trên tường, mở toang các
ngăn kéo bàn làm việc và, sau khi đã đảo khắp căn hộ, tiếp tục màn lục lọi
trong phòng ngủ. Bộ chăn ga cũng chịu chung số phận với xô pha, rồi đến
lượt chiếc ghế bành ở trước cửa phòng tắm, và toàn bộ những gì có trong tủ
com mốt đều đã hạ cánh xuống chiếc đệm bị rạch tan tành.

Khi nghe thấy tiếng bước chân trên thềm nghỉ cầu thang, gã nhanh chóng

trở ra phòng khách, nắm chặt chuôi chiếc dao giấu trong túi và nép sát vào
tường, nín thở. Sau cánh cửa, một tiếng gọi cất lên.

Gã từ từ rút vũ khí ra, và cố giữ bình tĩnh. Giọng nói đã ngưng nhưng

tiếng thở vẫn vọng vào từ bên kia cánh cửa. Cuối cùng, tiếng thở cũng tắt
và những bước chân xa dần.

Im lặng lại bao trùm, gã đàn ông cho rằng giờ mà đi theo thang bộ bên

trong tòa nhà sẽ quá nguy hiểm. Cái người nghi ngờ sự có mặt của gã có thể
đã gọi cảnh sát. Đồn cảnh sát nằm cách đây chỉ mấy con phố và thường
xuyên có cảnh sát đi tuần.

Gã đợi thêm một lúc nữa rồi mới quyết định ra khỏi căn hộ. Gã nhận ra ô

cửa sổ để hé ở cuối hành lang và ra chỗ cầu thang thoát hiểm chạy dọc mặt
tiền tòa nhà. Đang là tháng mười hai, dù mùa đông năm nay tới muộn, thì
cảnh cây cối sum suê cành lá cũng chỉ còn là một kỷ niệm xa xôi; nếu gã đi
theo đường này xuống tận dưới phố, biết đâu rốt cuộc lại có ai đó thấy gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.