MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 139

Nghê Thiên Ngữ bị mắng đã chết lặng, “Tôi là tiện nhân, vậy bà là cái gì?

Lão tiện nhân? Đại tiện nhân?”

Cái cô lấy được là một cái tát từ Nghê Tử Nhứ.

Thật ra cô cảm thấy thật không có chút đau nào, cho nên tiếp tục mang

mặt khác đưa lên, “Không đánh đủ, có thể tiếp tục.”

Cái gì mà tôn nghiêm với không tôn nghiêm, tất cả đều là chó má, con

mẹ nó.

Nghê Thiên Ngữ nhớ lại màn kia, nhưng cảm thấy rất khôi hài. Mà giờ

phút này Uông Minh Húc cũng đang nói nhỏ bên tai cô, “Đều đã qua hơn
hai năm rồi, mỗi ngày anh đều tự nói với mình là anh muốn quên em,
nhưng mỗi lần như lừa mình dối người, nói cho anh biết, em làm sao có thể
sống tự nhiên vô tình đến vậy.”

Lại một người nói cô vô tình.

Cô nhìn Uông Minh Húc, “Anh không phải đang còn sống sao? Vậy thì

chứng minh đi, thật ra thì chúng ta đều giống nhau, người nào rời đi cũng
vẫn tiếp tục sống được, chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể sống không có
tình cảm với ai khác.”

Nhưng đa số người chỉ không muốn sở hữu nó, anh hi vọng mình biểu

hiện có tình có nghĩa, cũng hi vọng người khác cũng thấy anh vô cùng thâm
tình, như vẫn có thể để cho tình yêu của mình trở nên kinh thiên động địa
vậy.

Uông Minh Húc chỉ cười, muốn rơi lệ, xem người phụ nữ này rốt cuộc

lạnh băng tới mức nào, lời như vậy cũng có thể nói được.

Nghê Thiên Ngữ cảm giác mình tới nơi này hoàn toàn là một sai lầm, cô

đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.