MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 147

Cô không thể làm gì khác hơn là không tin tưởng ánh mắt người khác mà

cười nói, “Không biết, không biết.” Suy nghĩ một chút, “Có lẽ là gửi nhầm
đi?”

Cô mặc kệ người khác có tin hay không, tiếp tục làm việc. Thật ra thì,

thấy bó hoa này, cô lại thấy thất vọng với Uông Minh Húc, bởi vì cô căn
bản cũng không thích hoa, nhưng anh lại đưa tới như vậy, ngay cả hoa mình
thích cũng không biết rõ, không khỏi khiến người ta cảm thấy thất vọng.
Đồng thời nghĩ như vậy, lại mắng bản thân không biết điều. Không khỏi
nghĩ đến cảnh tượng trong phim, nữ chính tham gia bữa tiệc bạn học tụ tập,
sau đó nam phụ quỳ xuống hướng nữ chính cầu hôn, đang cầm một bó hoa
hồng, nữ chính ở trước mặt mọi người, mỉm cười nói với nam phụ: Em
không thích hoa hồng.

Nam phụ rất thất vọng, nhưng vẫn cầm hoa hồng mà đi. Bạn bè nữ chính

cười với cô: Cậu ở đâu mà không thích hoa hồng, chỉ không thích người
cầm hoa hồng kia thôi, nếu như cậu thích người đó, coi như người ta cầm
cỏ dại ven đường, cậu cũng nhận, còn có thể kêu lên là thật đẹp.

Nghê Thiên Ngữ nhìn chằm chằm bó hoa này không khỏi thở dài một

hơi, chiếm diện tích thì không nói làm gì, khó hơn là phải lấy về, hơn nữa
cô ngay cả bản thân còn lười chăm sóc, huống chi là bó hoa này. Cho đến
sau khi tan việc, cô lấy bó hoa này để xuống trang trí đại sảnh dưới công ty.
Một bó hoa hồng, mặc dù cực kỳ đẹp mắt, nhưng người đã đi thật là xa,
xoay người nhìn bó hoa một cái, cuối cùng không đành lòng, cũng xem như
tấm lòng của người ta, trong tay lại có 5 cánh hồng.

Cô cầm hoa hồng ra ngoài, Uông Minh Húc đã lái xe ở chỗ đấy đợi.

Cô khẽ sửng sốt, cho đến khi xe của anh lái tới, ý bảo cô lên xe.

Nghê Thiên Ngữ cau mày, “Anh đi ngang qua sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.