MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 149

Nghê Thiên Ngữ cảm thấy các tế bào trong cơ thể rất thực tế, nếu không

ý nghĩ đầu tiên của cô sao lại là cái này, “Điều kiện của anh không tồi,
muốn tìm cô gái tốt cũng dễ dàng, vì sao lại tìm đến em?”. Chính cô cũng
thấy mình đáng ghét, “Nếu như vì ban đầu em nói chia tay trước, anh vẫn
canh cánh trong lòng, vậy em thu hồi lời em nói chia tay trước đây, hiện tại
anh nói chia tay đi.”

Uông Minh Húc mở to mắt nhìn cô, “Em nghĩ anh là người như vậy?”

Cô cười, “Trước kia em không nghĩ anh như vậy, nhưng bây giờ em có.

Anh xem, chúng ta cách xa lâu như vậy, ngay cả em khác xa với hồi xưa,
huống chi trong lòng anh em đã từ xưa rồi, chắc em đã hoàn toàn thay đổi
rồi, chỉ là anh không chịu thừa nhận thôi. Thật sự đã lãng phí thời gian cho
một người như em….”

“Tại sao? Tại sao?”. Tại sao phải biến thành như bây giờ, tại sao em biến

thành cái bộ dạng này…..

“Trên đời này, thứ duy nhất không thay đổi chính là biến đổi.” Cô cười

châm chọc, đây là câu cô thích nhất lúc thầy giáo dạy đại học nói ra.

Uông Minh Húc chỉ nhìn cô, cái gì cũng không nói ra được.

Nghê Thiên Ngữ cắn môi, đứng lên, đi tới trước mặt anh, cúi người

xuống, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, “Ví dụ như, trước kia em thấy anh muốn
hôn em thì sẽ đẩy anh ra, nhưng bây giờ em lại tùy tiện cùng đàn ông lên
giường, đối tượng đó, anh đã gặp…..”

Cô nói xong, vẫn nhớ đi tính tiền, một lần cuối, cô xin anh.

Cô cảm thấy tâm địa mình sắt đá, tổn thương một người như vậy mà

không áy náy, một người có tâm lớn như vậy, tại sao có nhiều thứ như thế,
cái gì tổn thương hay không tổn thương, cái gì khó chịu không khó chịu,
liên quan gì tới mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.