MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 172

“Thiên Ngữ, gần đây cậu ở tốt không?” giọng của Giang Dịch Hiên tràn

đầy nóng nảy cùng lo lắng.

Cô cũng không quan tâm tóc có ướt hay không, trực tiếp nằm lên giường,

“Đương nhiên tớ ở tốt rồi, làm sao cậu lại hỏi vậy?”

Giang Dịch Hiên thoáng yên tâm một chút, “Vừa lúc nãy đang ngủ thì

mơ thấy cậu gầy gò khi đó, cuốn rúc vào trong tuyết, giống như mèo con
đáng thương, dùng ánh mắt thương hại nhìn tớ, rồi cái gì cũng không nói.
Tớ sợ là điềm báo trước không rõ.”

Tóc quá ướt, nóng đọng lên trên trán, rất nhọt, cô lau tóc của mình,

“Không phải nói ngủ mơ là ngược lại sao?”

Giang Dịch Hiên dừng một chút, mặc dù cô chỉ có thể nghe được âm

thanh của Nghê Thiên Ngữ trong điện thoại, lại cảm thấy được âm thanh có
vẻ mệt mỏi, còn có sự uể oải cùng khó chịu, “Cậu có chuyện gì lừa tớ hay
không hả?”

“Phụ nữ kết hôn không phải thích suy nghĩ lung tung à?” Nghê Thiên

Ngữ cố gắng cười, nhưng không thấy buồn cười, trong lòng quá chua xót,
chua như năm kia, bọn họ cùng đi trộm mà không đúng quả quýt chín.
Giống như trong lòng cô không nhìn đủ nụ cười của anh.

Tôi yêu người đàn ông có nụ cười tôi thích nhất, bởi vì chỉ có nụ cười đó

mới có thể khiến lòng tôi ấm áp.

Lúc đó tất cả quýt đều là màu xanh hết, bọn họ hái được rất nhiều, cả một

vườn quýt lớn, bọn họ vừa nhìn xem có người không, vừa đi hái quả to
nhất. Rêu xanh trên cây quýt đều dính lên quần áo của bọn họ, cô mắng anh
không cẩn thận, cô phải khó khắn lắm mới giặt quần áo được. Cô về sau
không cần tiếp tục giặt quần áo bẩn như vậy nữa,nhưng lại nhớ mùi mồ hôi
trên áo sơ mi trắng của anh lúc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.