MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 177

“Không có a……” âm thanh của Mục Phong vòng vo, “Vậy em có thể

đi.”

Không chỉ có cô gái đó, những người đứng đó không nghĩ Mục Phong sẽ

nhanh như vậy, sững sờ ở tại chỗ. Cô gái mới vừa phản ứng trở lại, ôm lấy
Mục Phong, Mục Phong lại đẩy cô ra, “Cô biến đi, đừng để tôi nói lần thứ
ba.”

Ánh mắt của anh vừa ngoan lại tuyệt tình, cô gái không khỏi thấy sợ hãi,

anh lấy ra một xấp tiền, đặt trước mặt cô gái, lúc này mới xoay người nhìn
mọi người, “Các người tiếp tục đi, nhìn tôi sao, rất đẹp mắt à?”

Mọi người không lên tiếng.

Mục Phong tiếp tục đưa mắt nhìn vào Nghê Thiên Ngữ, hai chân anh vắt

lên, một tay đặt trên mũi mình, ngũ quan cứng rắn gắng gượng thì biểu hiện
của anh lại thành vừa lười biếng vừa tà mị, anh thở dài một tiếng, có vẻ
xem ra sẽ được vui vẻ đây, khó gặp được, ông trời thật đúng là sẽ an bài.

Một lát sau, Nghê Thiên Ngữ lần nữa đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Lúc này

Mục Phong mới thu hồi chân thon dài của anh, chỉnh sửa y phục một chút,
bưng ly rượu đi tới hướng Nghê Thiên Ngữ, “Một người uống rượu, cảm
thấy không có gì đặc biệt phải không?”

Mục Phong thuận thế ngồi chỗ đường Nghê Thiên Ngữ định đi ra, cản trở

đường đi của cô, híp mắt nhìn anh. Người tên Mục Phong này, có vô số bạn
gái, trừ gia thế của anh ra còn có tiền, bộ dạng thân xác thối tha của anh
cũng có quan hệ, người như vậy, đàn ông hay phụ nữ không thể rời bỏ chữ ‘
sắc’ vào đầu.

Nghê Thiên Ngữ cũng không để ý tới anh, “Xin lỗi, tôi đã uống đủ rồi.”

“Một người buồn bực uống rượu tự nhiên uống đủ rồi, muốn hai người

uống thỏa thích, một giọt cô còn chưa thấm hả?”. Anh nâng chén, ý bảo,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.