MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 179

“Chẳng lẽ em cho tôi là chính nhân quân tử sao?”. Anh không quan tâm

tới hình tượng.

Nghê Thiên Ngữ nghiêng người sang, gần bên tai Mục Phong, “Tôi

không dám lừa anh, mà thật sự tôi không mặc nội y.” Cô nói xong hiện vẻ
vô tội, liền đứng lên chuẩn bị rời đi, “Lần này coi như Mục thiếu mời
khách”.

Mục Phong còn rất hoảng hốt, nghe được lời của cô, anh lập tức tưởng

tượng thân thể trắng nõn trong làn váy của cô, giống như hoa quả tươi, chỉ
chờ người bóc vỏ ngoài là có thể hưởng. Sau hai giây anh hồi hồn, chỉ kịp
thấy bóng lưng của cô, bất giác cười lên, có ý tứ, rất có ý tứ.

Nghê Thiên Ngữ đi ra khỏi quầy rượu gọi xe, bình thường lúc này có

nhiều taxi chở khách, hôm nay không biết thế nào, cô không thấy gì, có cảm
giác kỳ quái, đột nhiên có người tới kéo cô sang bên kia. Cô muốn phản
kích, phát hiện có hai người, miệng đều là ngôn ngữ thấp kém, trên người
có có mùi rượu nồng đậm. Trong lòng cô buồn nôn, giật giật chân, muốn
dùng một cước đá.

Lúc này có người chạy tới, “Các người muốn làm gì?”

Sau cô bị đẩy sang một bên, hai người kia cũng đánh lên. Nghê Thiên

Ngữ xoa tay của mình, mắt nhìn chằm chằm vào Mục Phong, khóe miệng
nâng lên một tia trào phúng.

Bên kia Mục Phong đối với hai người kia trong nháy mắt, hai người lập

tức làm bộ như bị đánh đến thảm hại, Mục Phong vỗ vỗ tay của mình, “Các
người có thể đi.”

Một hành động anh hùng cứu mỹ nhân nhanh chóng và gọn gàng.

Mục Phong đi tới hướng Nghê Thiên Ngữ, vươn tay kéo cô. Cô suy nghĩ

trong chốc lát, vẫn đưa tay lên, “Một mỹ nữ như em luôn khiến người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.