MANON LESCAUT - Trang 187

Tôi không thể nào bày tỏ cho hết lòng biết ơn của mình đối với một

người bạn hào hiệp và chung thủy đến như vậy. Tôi đưa anh ấy về nhà tôi
để anh sử dụng tất cả những gì tôi có. Tôi thuật lại với anh ấy tất cả những
gì đã xảy ra với tôi từ khi tôi rời đất Pháp và để đem đến cho anh ấy một
niềm vui anh không ngờ đến, tôi nói với anh ấy rằng những hạt giống đức
hạnh mà trước đây anh đã gieo vào lòng tôi đã bắt đầu đơm hoa kết trái và
anh sẽ được hài lòng. Anh ấy nói rằng một sự đảm bảo ấm lòng như vậy đủ
để bù đắp cho tất cả những nỗi mệt nhọc của cuộc hành trình.

Chúng tôi sống chung với nhau hai tháng ở Tân Oóclêăng để chờ tàu

từ Pháp đến. Cuối cùng, chúng tôi đã xuống tàu và đã đổ bộ lên đất liền
cách đây mười lăm hôm tại Havơrơ đơ Graxơ. Vừa đến nơi, tôi đã viết thư
cho gia đình. Qua thư phúc đáp của ông anh tôi, tôi biết tin buồn cha tôi đã
qua đời và tôi đã run lên khi nghĩ rằng cuộc sống buông tuồng của tôi đã
góp phần trong đó. Gió thuận về hướng Cale, tôi lập tức đáp ngay tàu đến
đây với ý đồ là đến một nơi cách Cale chừng vài dặm, tại nhà một trong
những người quen biết của cha mẹ tôi, nơi mà ông anh tôi viết thư báo rằng
sẽ chờ tôi ở đó.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.