màn kịch “trao quyền bên giường bệnh”, cài bẫy Chu Ân Lai. Theo
những người có mặt kể lại: Mao ngoảnh đầu về phía Chu:
- Tôi không qua khỏi được rồi, tất cả dựa vào ông.
Chu nói ngay:
- Sức khỏe của Chủ tịch không có vấn đề lớn, vẫn phải dựa vào
Chủ tịch.
Mao lắc đầu:
- Hỏng rồi, tôi không qua khỏi được nữa rồi. Sau khi tôi chết,
mọi việc do ông lo liệu.
Giang Thanh đứng bên trợn tròn mất, hai tay nắm chặt, toàn thân
như sấp nổ tung.
Chu Ân Lai thu đôi chân lại, tay đặt trên đầu gối, ngồi thông
lưng, hơi ngả về phía trước, như đông cứng lại. Những câu nói trên
của Mao rõ ràng là trao cho Chu quyền quản lý đảng, chính quyền
và quân đội, mà lại nói trước mặt Giang Thanh. Mao nói tiếp:
- Quyết định thế nhé, các người thực hiện đi.
Một con người được tôi luyện về chính trị như Chu Ân Lai tất
nhiên không nhẹ dạ tin vào lời hứa trao quyền của Mao như Lâm
Bưu. Nếu thật sự muốn trao quyền, Mao phải triệu tập cuộc họp
Ban chấp hành trung ương, ít nhất là Bộ Chính trị, tuyên bố trước
mọi người, rồi Trung ương ra nghị quyết tương ứng, mới có giá trị.
Đóng kịch trước giường bệnh, trước mặt Giang Thanh, lão Mao già
dặn kinh nghiệm muốn gì? Chu Ân Lai biết câu trả lời Mao chờ
đợi ở ông là “Tôi kiến nghị trong thời gian Chủ tịch lâm bệnh, để
đồng chí Giang Thanh làm Quyền Chủ tịch. Tôi sẽ phụ tá đồng chí
Giang Thanh như phụ tá Chủ tịch”.
Nếu Chu trả lời như vậy, ông sẽ được Mao cho ngay điểm 10, rồi
đưa kiến nghị của Chu vào văn kiện Trung ương, phân phát trong