“Ý cậu là...” Ngài Charles lắc đầu. “ Tôi đã chắc rằng cậu đã nhận ra cô ấy.”
“Không. Cô ấy là ai?”
“Cha cô ấy từng là giáo sư dạy kèm cho anh một thời gian - Tiến sĩ Austen
Brans-Hill? Ellie là con gái ông ấy.”
“Cô Hill là Ellie Brans-Hill?” Chàng sửng sốt.
“Vậy là cậu còn nhớ đến cô ấy.”
Điều mà Jack nhớ được là một gia đình rất khác thường, rất “điên” như kiểu
bà chàng nói, như thể họ đến từ một thế giới khác. Ông bố chẳng bao giờ
nhớ buộc dây giầy, nhưng lại lừng danh bởi sự uyên bác của ông ta. Ông
dành hàng giờ trong phòng sách, mải mê những tiểu từ không rõ nghĩa
trong ngôn ngữ Hi Lạp, chả biểu trưng cho cái gì, và nhiệt tình dành hàng
giờ nói chuyện với bất kì ai đã tỏ ra có chút hứng thú.
Chàng đã có một quy luật để rút lui nhanh chóng khi người cha xứ bắt đầu
chủ đề yêu thích nhất của ông.
Người mẹ thì lại là một người phụ nữ đặc trưng không kém trong quyền lợi
của riêng bà. Chàng nhớ bà là một người phụ nữ thanh tao mà chẳng có
điều gì có thể khiến bà bối rối, trôi nổi quanh khu vườn thảo mộc của bà
trong chiếc áo vải muslins màu nhạt và đôi giày ống da bền chắc. Bà quá
ngây thơ để tốt cho bản thân, và thường bị lợi dụng.
Chàng không bao giờ biết ai sẽ ngồi cạnh chàng vào bữa tối - một kẻ ăn xin,
một cô phục vụ đã bị sa thải vì lối sống phóng túng, một gia đình bị đuổi
khỏi nhà bởi vì không trả nổi tiền thuê. Cái danh sách đó là bất tận.