rãi thở ra khi chàng không có dấu hiệu gì nhận ra nàng. Mình mong đợi
điều gì chứ? Nàng tự khiển trách.
Jack là học trò của cha nàng chỉ vỏn vẹn sáu tháng thời gian. Sau đó, chàng
đã trở về đại học Oxford, và đến lúc chàng về nhà nghỉ lễ, thì cha nàng đã
trở thành cha xứ của nhà thờ Thánh Bede, cách trang viện Raleigh những
mười dặm đường.
Mười lăm năm đã trôi qua kể từ khi lần cuối nàng được gặp mặt Jack.
Đương nhiên nàng nhớ chàng. Lúc đó chàng mới mười bảy tuổi đầu và là
cái rúng của vũ trụ. Nàng là một cô gái trong tuổi dậy thì đã mệt mỏi trau
dồi sách vỡ và đã ôm ấp hy vọng rằng nàng có thể gây ấn tượng với chàng
bởi sự hiểu biết sâu rộng qua học tập sách vỡ. Dẩu sao đi nữa, đó là điều đã
gây ấn tượng với cha.
Ai đó đã nên sớm báo với nàng rằng con đường để đến trái tim nam nhân
không phải thông qua học tập sách vỡ.
Tại thời điểm này Lãnh chúa Sedgewick đã gia nhập nhóm bọn họ.
“Arthur,” phu nhân ông nói: “đừng lãng phí một thời khắc nào bằng không
Phu nhân Oxford sẽ trộm cậu ta ngay dưới mũi chúng ta cho một trong
những cô con gái của bà ấy.”
“Hở?” Ông lúng túng đáp.
“Lãnh chúa Raleigh!” Bà dùng cây quạt của mình làm cây trỏ. “Hãy mời
cậu ta qua đây để gặp mặt Harriet. Con gái chúng ta làm sao có thể làm
quen những quý ông đủ điều kiện nếu nó không được giới thiệu với họ?”
Lãnh chúa Sedgewick, thể hình cao và săn chắc, với một vẻ mặt luôn như là
một thám tử đang nghiên cứu đám đông đã bắt đầu hình thành xung quanh
Lãnh chúa Raleigh và Lãnh chúa Denison. Ông lắc đầu. “Thật như một