Sau một sự im lặng kéo dài, Jack nói: “Vậy thì mẹ của Ellie lại có liên quan
gì đến mọi việc?”
Cardvale chớp mắt và tập trung ánh mắt vào Jack, như thể ông đã quên đi
sự hiện diện của chàng. “Tôi đã tuyệt vọng,” chàng nói. “Mẹ tôi và người
giám hộ không chịu nghe tôi, không chịu nhấc một ngón tay để giúp Jeanne
hoặc Louise. Vì vậy, tôi đã hướng sang những người duy nhất mà tôi biết sẽ
không khiến tôi thất vọng.”
“Cha mẹ của Ellie.”
“Cô và bác Brans-Hill của tôi. Và, tất nhiên, họ là hiện thân của sự tử tế. Họ
đã mở rộng cửa đón chào Jeanne và Louise.”
“Điều đó không khiến tôi ngạc nhiên”, Jack nói, nhớ lại những lần tinh thần
sa sút vì chẳng bao giờ biết được ai sẽ là người ngồi cạnh mình tại bàn ăn ở
nhà Brans-Hills.
“Và họ đã cung cấp đủ tiền cho Jeanne và Louise để trở về Pháp, nơi mà
Jeanne có thân quyến. Không còn gì nhiều để nói. Tôi đã cố gắng để liên
lạc với họ, nhưng cuộc chiến tranh đã xen ngang. Khi tôi đã có được phần
thừa kế của mình, tôi đã gửi tiền, nhưng chiến tranh lại một lần nữa xen
ngang vào.
“Tôi đã có mặt tại Paris trong thời gian của Hiệp ước hòa bình Amiens
[Peace of Amiens]. Tới lúc ấy, Jeanne đã qua đời và Louise đã là một minh
tinh nổi danh. Khi gặp lại nhau, dường như là chúng tôi chưa bao giờ bị
ngăn cách.”
Ông mỉm cười nhợt nhạt, buồn bã, nhưng cũng có niềm vui trong ấy.
“Louise có mọi thứ mà tôi đã không có - thích giao du, yêu đời, tự tin với