MẮT BÃO - Trang 116

điều là Thái Vinh đã ngủ rất sâu. Cô bé say rượu thật sự. Chút tỉnh táo ban
nãy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi. Có vài cuộc điện thoại vang
lên trong túi Thái Vinh. Số của Vĩnh và ở nhà. Hữu bấm nút tắt, sau đó nằm
kiểm tra lại chuỗi ý nghĩ và cảm xúc hiện tại bên trong chính mình. Vẫn là
thứ cảm giác quen thuộc sau khi đoạt được chiến thắng, hờ hững và bất
cần, nhưng giờ có pha thêm một chút buồn rầu. Có phải vì âm vọng hai câu
nói cuối của người tài xế taxi không? Khoảng hai giờ sáng, Thái Vinh trở
dậy, lảo đảo đi vào nhà tắm và bắt đầu nôn. Anh nằm im không nhúc nhích.
Tất cả các vòi nước đều cạn kiệt. Cô gọi tên anh, như cầu cứu. Phải đến
tiếng thứ năm, Hữu mới nhỏm dậy, mang chai nước suối vào. Anh rùng
mình khi Thái Vinh đột ngột ngoảnh mặt ra. Trông cô hệt như một bóng
ma.

Bảy giờ sáng, Hữu choàng dậy. Một cách chóng vánh, anh mặt quần áo rồi
xỏ chân vào giày. Thái Vinh choàng dậy. Nắng chiếu qua ô thông gió và
cửa sổ khiến nửa người để trần phía trên của cô trông thật kỳ lạ, gần như
xấu xí. Mặt ráo hoảnh, cô hét lên khiến Hữu giật mình:
-Dừng lại! Anh bỏ đi đâu vậy?
-Về nhà. Dậy đi!
-Không! Đừng bỏ mặc em!
-Đừng có gào lên như vậy! – Hữu khó chịu thật sự khi nhìn vẻ mặt gây hấn.
-Không… Ở lại đây! – Cô nhóc hét to hơn

Bất thần, Thái Vinh chồm dậy, lao theo anh. Như một con mèo điên, cô túm
chặt lưng áo Hữu. Móng tay cô cào xước cổ và vai anh. Cảm giác đau nhói.
Cơn giận ập đến đột ngột. Quay phắt lại, Hữu túm chặt hai cánh vai mảnh
dẻ, đẩy mạnh ra. Vương vào cái chăn dài lượt thượt, cô ngã bật ra sau, kéo
theo anh, khiến anh đập mạnh đầu gối vào thành giường. Phát điên lên,
Hữu chồm dậy, chộp cổ Thái Vinh, siết mạnh. Anh ta chỉ sực tỉnh, buông
tay khi tròng mắt cô gái chừng như không còn chuyển động nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.