Tên bạn học quê mùa chẳng hiểu sao lại lọt vào chốn này. Sự giàu có sang
cả của ông Dee là barie công hiệu, ngăn cản kẻ nhiễu sự như Hải nhảy vào
phá đám. Ông ta rất hào phóng chi trả khi cô nhóc mua sắm. Váy áo mốt
mới nhất, hàng cao cấp. Giày và túi xách đồ hiệu. Lần đầu tiên, khi ông ta
móc ví thanh toán, Thái Vinh nhăn nhó: "Em giàu mà, không cần xài tiền
của ông đâu!". Ông Dee cười thích thú: "Đừng cản! Tôi không trả tiền cho
em. Tôi đang tiêu xài phục vụ cho biểu tượng của nhà hàng!". Càng lúc,
ông ta càng mê mệt cái cô bé nửa người lớn, nửa bé con. Cũng với lý do sử
dụng người mẫu quảng bá thương hiệu, hàng tháng, ông Dee sai kế toán
chuyển một khoản kha khá vào thẳng tài khoản manager Hữu, theo thỏa
thuận bất thành văn.
...Hữu quyết định trả lời số điện thoại lạ. Anh vừa "a lô", tức khắc bên kia
vang lên giọng nói lạnh và trầm: "Hữu, tôi cần gặp cậu, càng sớm càng
tốt!". Giọng Vĩnh. Ngồi gác cả hai chân lên bàn, Hữu vội vã buông xuống,
đứng hẳn dậy khiến tờ tạp chí thời trang đang đọc rớt xuống sàn. Thật kỳ
quặc. Luôn bất cần, chỉ thấy hứng thú khi chơi khăm kẻ khác, luôn xem
Vĩnh là kẻ cạnh tranh đáng phải đạp đổ, vậy mà nghe giognj đối thủ, Hữu
lại run lên, máu dưới da như ngừng chảy. Phải chăng, đây chính là cái thứ
mặc cảm thất thế sâu xa trước một con người tử tế hơn, hoàn thiện hơn? Dù
ngụy trang kín đáo đến đâu, cũng có lúc nỗi sợ ấy đột ngột hiện ra, nguyên
vẹn dáng vẻ yếu ớt hèn hạ. Liếc nhìn hình ảnh phản chiếc chính mình trong
chiếc kính cửa sổ, Hữu chỉ muốn đập nó vỡ tan. Nhưng anh ta đã lấy lại
bình tĩnh:
- Có việc gì trên trường hả Vĩnh? Đang nghỉ hè mà...
- Tôi cần nói chuyện, liên quan tới Thái Vinh! - Giọng nói bên kia vẫn nhát
gừng, kín bưng, khiến Hữu không thể dò đoán trạng thái lúc này của đối
thủ.
- Về khoản tiền một trăm triệu nhỏ em cậu đưa cho tớ, phải không? - Anh
ta tung quả bóng thăm dò.
- Về việc đó. Và một vài chuyện khác - Vĩnh đáp lạnh băng.
- Gặp nhau trên café Mama Mia gần trường. Okay?
- Được, đúng một tiếng nữa có mặt, nhớ nhé!