MẮT BÃO - Trang 265

ấy:
-Tôi vừa tiễn một người quen qua Sing phẫu thuật. Còn cậu?
-Tôi tiễn Vĩnh đi du học! – Hải trả lời giản dị.
-Này Hải, tụi mình giờ thành những bạn học cũ. Đâu còn là đối thủ. Sao
cậu không hỏi han tôi một câu nào vậy? – Hữu hỏi. Thật sự, anh ta muốn
được khoe khoang đôi chút, hay gọi là chia sẻ cũng được.
-Tôi không biết cần phải hỏi thăm cậu về điều gì, Hữu ạ! – Hải thành thật.
-Cậu ngầm ý không cần biết gì về tôi nữa sao?
Hải im lặng. Sự thật đúng như thế. Ngay cả anh cũng ngạc nhiên với chính
mình về sự bình thản đến độ hờ hững ấy. Phải khá lâu sau, anh mới nhận ra
mình không còn xem Hữu là đối thủ. Những kế hoạch mới khó khăn hơn,
những kẻ thách thức mới phức tạp hơn đang chờ anh phía trước.
Anh nhìn đồng hồ, rồi nhìn Hữu:
-Tôi phải đi bây giờ cho kịp giờ vào lớp. Chào cậu!

Hữu cũng bước đi. Anh ta rảo thật nhanh, vượt qua Hải rồi biến mất ở cầu
thang cuốn xuống lối đi tắt qua tầng hầm. Cái áo vàng chanh của anh ta như
một vệt nắng chói mắt thoắt tan biến. Cũng nhanh như thế, ý nghĩ về Hữu
không còn lưu lại trong Hải chút nào nữa.

Hải đi dọc theo bên ngoài bức tường kính. Lúc đi ngang qua ga đến, bỗng
anh dừng lại, nhìn vào bên trong. Ngỡ như trên băng ghế kim loại kia, Nhã
Thư đang ngồi với quyển sách trên tay. Và một vài phút nữa thôi, khi loa
báo vang lên giọng đọc âm oang, Thái Vinh bé bỏng sẽ hiện ra, ngồi co
chân trên một chiếc valise có bánh trượt, ngước nhìn anh bằng đôi mắt rộng
tràn đầy thắc mắc và ngạc nhiên.
Gần hai năm đã trôi qua kể từ hai cuộc gặp gỡ lạ lùng. Thời gian tựa cơn
lốc xoáy, cuốn theo bao người vào tâm những trận bão khắc nghiệt. Để khi
sống sót, nhoài lên từ những đợt sóng lớn, tất cả đều phải đổi thay…

Hải đưa tay ra hiệu cho một chiếc taxi đang chờ khách. Anh băng qua dải
đường lấp loáng ánh nắng, tiến về chiếc xe đã mở rộng cửa. Cách anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.